Về phần những chuyện khác, đúng thật là , nhưng là đường gặp hai nhóm đánh , chắc chắn cho hầu tiến lên đánh .
Cho vay nặng lãi, đó là lúc đấu thú cá cược đủ tiền, liền đồn, cho vay nặng lãi sẽ tiền nhanh nên liền nhịn theo.
Những thứ đều thừa nhận, nhưng lúc cũng trêu chọc của phủ Định Quốc Công, tố ?
Nghe nhi tử đến chuyện , Kỷ thị ho nhẹ một tiếng, chút chột .
Thực tế lúc bà Tam cô nương Tống gia một gia đình nông phụ nuôi lớn ở vùng thôn quê, cố ý hạ nhục Thôi thị, liền sai bà tử bên đến nhà cầu , để cho khuê nữ Thôi thị gả cho nhi tử bà .
Bà chỉ thuận miệng , hạ nhục Thôi thị, chứ trong lòng bà chắc Thôi thị sẽ đời nào đồng ý, hơn nữa đề cập chuyện với trong phủ Thuận Quốc Công.
Cũng cho nhi tử .
Ai ngờ Thôi thị lão gia nhà bà vạch tội nhi tử một trận.
Chuyện Kỷ thị tức chịu nhưng dám với trong nhà, chỉ thể nuốt xuống cục tức thôi.
Thuận Quốc Công lạnh lùng : “Tống đại nhân vạch tội ngươi đúng ? Nếu ngươi thì để sơ hở, rảnh rỗi việc gì vạch tội ngươi mặt Thánh Thượng ? Còn nữa, nương ngươi ngươi đến phủ Định Quốc Công, ngươi chạy đến phủ Định Quốc Công gì? Lại còn hỏi Tam cô nương nhà gì?”
“Còn thể gì!” Phùng Vũ cứng đầu : “Chính là Tam cô nương Tống gia xinh , nếu nàng đính hôn thì con cưới nàng vợ.”
Thuận Quốc Công lạnh một tiếng, : “Chỉ dựa ngươi mà cũng dám nghĩ đến Tam cô nương ? Tam cô nương Tống gia sáng học văn chương, chiều theo Phục thần y học y, hành y cứu , ngươi mà xứng với ? Còn dám đại nghịch bất đạo những lời …”
Kỷ thị cũng nổi giận, : “Phùng Mậu, ai nhi tử như ông ? Sao Vũ nhi của xứng với nha đầu chứ, nha đầu từ nhỏ một nông phụ nuôi lớn, nó mà gả cho Vũ nhi của thì cũng chỉ đáng thôi!” Bà cũng thẹn quá hóa giận nên đắn đo gì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-206.html.]
Phùng lão gia tử Phùng lão phu nhân cũng : “ , Vũ nhi của chúng xứng , nếu kết hôn với nha đầu Tống gia thì chúng liền cử đến nhà cầu hôn.”
“Làm ? Bà, lời mà bà cũng dám mở miệng ?” Thuận Quốc Công tức giận đến mức tay run run, quát: “Bà xem nhi tử của các thế nào, đều các nuông chiều quá mức! Nếu như các cứ tiếp tục sủng nó như nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ gây sai lầm lớn!” Dứt lời, Thuận Quốc Công tức giận cơm ăn ngon, dậy phất tay áo rời .
Còn Thuận Quốc Công phu nhân cùng hai lão nhân gia vội vàng an ủi Phùng Vũ.
Kỷ thị còn đập bàn cam đoan với nhi tử: “Nếu như con thực sự thích nha đầu thì nương liền cử đến nhà cầu hôn cho con.”
Nhi tử thích, đương nhiên bà cho cầu hôn, cưới về chính thất cũng , dù ngày ngày vẫn đến thỉnh an bà bà là bà , bà sẽ đè lên đầu Thôi thị, tưởng tượng thôi thấy vui .
Phùng Vũ mờ mịt, quả thật thể xứng đôi với Tam cô nương Tống gia ?
Kỷ thị vẫn nghĩ nhi tử thể trúng Tam cô nương Tống gia, hai rõ ràng từng gặp mặt.
Bà nghĩ , gọi tiểu tư bên nhi tử đến hỏi chuyện.
Bình Tử dám gạt, chỉ thể kể tỉ mỉ sự việc thế tử ngăn cản xe ngựa của Tam cô nương Tống gia trưa hôm đó.
Kỷ thị nghĩ nghĩ hỏi: “Vậy Tam cô nương Tống gia thực sự xinh , thể đến mức khiến Vũ nhi liếc mắt một cái si mê thật ?”
Bình Tử nhớ đến thiếu nữ giả dạng nam nhi từ xe ngựa bước xuống, nuốt nước miếng : “Tam cô nương Tống gia quả thực vô cùng xinh , nô tài từng thấy ai hơn Tam cô nương Tống gia.”
Kỷ thị nhíu mày, bộ dáng , cưới về nhi tử sủng ái che chở quá mức thì ?
Thôi thôi, nhi tử cũng mười lăm mười sáu tuổi , dễ gì gặp thích, cưới về dạy bảo quy củ phép tắc là , hơn nữa nhi tử lấy con sư tử trắng về ? Cưới nha đầu , sư tử trắng cũng sẽ về theo, nhất cử lưỡng tiện*.
(*): Vẹn cả đôi đường.