Trên đường đến Đức Thiện Đường, Xu Xu cũng nghĩ nhiều, còn Trân Châu thì tức giận bất bình.
Sau khi đến Đức Thiện Đường, xe ngựa ngừng trong ngõ hẻm, Xu Xu Đức Thiện Đường, bên trong nhiều bệnh, thấy nàng đến họ nhẹ nhàng chào hỏi: “Chào Tam cô nương.”
Xu Xu khanh khách gật đầu, đều là bệnh của Đức Thiện Đường, nhiều căn bệnh bốc thuốc về uống là khỏe , qua tái khám mỗi ngày cho đến khi lành bệnh mới thôi.
Bên trong cũng ít bệnh của Xu Xu.
Một vài căn bệnh phổ biến nàng thể chẩn bệnh , ít tiếp xúc với những căn bệnh nan y hơn, cũng chỉ mới tiếp xúc vài , đều là sư phụ chẩn bệnh còn nàng ở bên cạnh giúp đỡ.
Sư phụ cũng để nàng bắt mạch tay thăm dò mạch tượng bệnh, hai cùng bàn bạc phương án và bài thuốc chẩn bệnh.
Hơn nữa, Xu Xu học cũng nhanh, sư phụ dạy nàng một , nàng đều thể ghi nhớ trong lòng.
Xu Xu đến Đức Thiện Đường, đưa thuốc trị chứng khó thở mà mấy ngày nay nàng phối cho Phục thần y, : “Sư phụ, thử xem, đây là thuốc con dựa theo phương thuốc mà thầy trò bàn bạc, chỉ dược hiệu nó thế nào thôi.”
Phục thần y đổ một viên thuốc ngửi ngửi, mùi thuốc vị nồng đậm, bên trong bán hạ, rễ sô đỏ, ngũ linh chi, hạt tía tô, cây ma hoàng nướng, hạnh nhân nướng và một vài dược liệu khác.
Phục thần y : “Đợi lát nữa sai Tiểu Lục Tử đưa thuốc cho mấy vị mắc chứng khó thở, xem hiệu quả trị liệu thế nào.”
Thực đối với thuốc mà đồ phối , Phục thần y vẫn vô cùng tự tin.
Nói cũng kỳ lạ, cữ hễ là thuốc đồ phối thì dược tính ôn hòa dược hiệu càng hơn.
Xu Xu gật đầu, bên cạnh giúp chẩn bệnh.
Trước đó vài ngày nàng cũng phối thuốc cầm m.á.u và thuốc nhân sâm, nhưng mang sang bên sư phụ, mà vốn định nhiều hơn một chút để cho Đại ca mang ngoài biên ải.
Nàng cảm thấy các tướng sĩ ở biên ải càng cần những thuốc cầm m.á.u và nhân sâm hơn.
Tuy thể cứu bộ các tướng sĩ thương, nhưng thể giúp bao nhiêu thì bấy nhiêu.
Đến giờ Thân, Xu Xu qua thăm Chu lão gia tử mới về Phủ Quốc Công.
… …
Nói về Phùng Vũ vô cùng chật vật trở về phủ Thuận Quốc Công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-205.html.]
Dọc đường , câu nào, im lặng khác thường, môi nhếch lên.
Tiểu tư Bình Tử lo lắng hãi hùng, : “Thế tử, đây là…”
“Câm miệng!” Phùng Vũ đầu quát.
Thật sự là quá mất mặt, một kẻ quần là áo lượt như ngăn xe ngựa của cô nương , kết quả cô nương mê hoặc đến mức nên lời.
Về đến phòng, Phùng Vũ yên ghế dựa đang suy nghĩ gì.
Đợi đến bữa tối, Phùng Vũ qua viện tổ phụ tổ mẫu cùng dùng bữa tối.
Nhân khẩu Phùng gia ít, hai đời Thuận Quốc Công đều nạp , nhân mạch mấy đời độc đinh, cho nên dùng bữa trong phủ đều là năm nhân khẩu cùng dùng, nếu thì quá yên ắng.
Thuận Quốc Công thấy nhi tử qua, hừ lạnh một tiếng, đập bàn : ” Để cho trưởng bối chờ một ngươi, ngươi ăn đòn hả?”
Phùng Vũ gì, Kỷ thị bảo vệ nhi tử : “Ông nó gì, chỉ trễ một chút thôi cũng đáng để ông nổi giận .”
Kỷ lão gia tử cùng Kỷ lão phu nhân cũng hùa theo nhi tức bảo vệ cháu trai, dạy dỗ nhi tử một trận.
Thuận Quốc Công tức giận : “Các cứ che chở cho nó , một ngày nào sẽ gặp tai họa lớn cho mà xem.”
Phùng Vũ đều quen những lời , chút cảm xúc xuống, bắt đầu dùng bữa.
Lúc ăn gần sắp xong, Phùng Vũ nhớ đến chuyện ngăn cản xe ngựa Tam cô nương Tống gia lúc chiều, do dự hỏi Kỷ thị: “Mẫu , Tam cô nương Tống gia đính hôn với ai ?”
“Con hỏi nha đầu cái gì?” Kỷ thị ngẩng đầu: “Chẳng lẽ con đến phủ Định Quốc Công hả?”
Thuận Quốc Công nhíu mày, hỏi nhi tử: “Ngươi đến phủ Định Quốc Công gì? Ngươi còn ngại chuyện đủ lớn ?”
Phùng Vũ cũng phiền, phản bác : “Chuyện là chuyện gì? Làm con Tống Nhị lão gia vạch tội con triều chứ, con cũng trêu chọc gì ông , quá kỳ lạ!”
Nói đến chuyện mấy ngày nay Thánh Thượng hạ lệnh giam cầm, Phùng Vũ cũng hiểu chút nào, rõ vì phụ của Tam cô nương Tống gia vạch triều.
Nói gây sự thả ngựa va , dung túng cho hầu đánh , đùa giỡn con gái nhà lành đường, còn cho vay nặng lãi.
Đùa giỡn con gái nhà lành chấp nhận, là kẻ mắt ! Đi đùa giỡn một hết thời.