Kỷ thị – phu nhân phủ Thuận Quốc Công thấy, liền mở miệng : “Ôi bảo bối của nương, con , mấy ngày con đừng ngoài, phụ con vẫn còn đang nổi nóng, tránh ông gây phiền toái cho con, phụ con mà tức giận lên thì nương cũng ngăn .”
Mấy ngày , Phùng Vũ đấu thú thua mấy vạn lượng cho Thuận Quốc Công tức giận cho một trận đòn.
Làm cho lưng Phùng Vũ đầy dấu roi, Kỷ thị đến mức mắt sưng húp lên.
Bà cản Thuận Quốc Công, chỉ thể khuyên nhi tử mấy ngày đừng nên trêu chọc Thuận Quốc Công.
Phùng Vũ kiên nhẫn đẩy Kỷ thị , :”Nương đừng xen chuyện của con.”
Kỷ thị đau lòng, : “Ta chính là nương của con, con thể chuyện với nương như chứ…” Bà cầm khăn lau khóe mắt, vẻ đau lòng.
“Nương, con , nương đừng xen chuyện của con ?” Phùng Vũ dáng vẻ của nương cho đau đầu.
Kỷ thị còn cách nào, đành mặc cho nhi tử về phòng, gọi Bình Tử bên cạnh nhi tử lên hỏi chuyện.
Bình Tử khổ sở, cũng dám lừa gạt, kể chuyện hai ngày nay với phu nhân Thuận Quốc Công.
Kỷ thị , cầm chặt khăn mắng Thôi thị và Xu Xu một trận, mắng là cả lẫn con, đắc ý cái gì chứ, cốt nhục một đàn bà nông dân nuôi nấng mười mấy năm trời, nếu là bà mà xảy chuyện để cho cốt nhục sinh của chịu khổ hơn mười năm thì còn mặt mũi nào mà sống, đ.â.m đầu c.h.ế.t cho .
Mắng xong, trong lòng Kỷ thị thoải mái hơn .
bà vẫn lo lắng cho nhi tử, sủng ái nhi tử, nhi tử gì bà đều chấp nhận thỏa mãn.
Hiện giờ nhi tử đòi sư tử trắng, tất nhiên bà giúp, hơn nữa đó còn là sủng vật của nhi tử.
Có thể thấy câu cả lẫn con thực sự là giả, hai mẫu tử đều vô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-203.html.]
Phùng Vũ cửa lớn phủ Định Quốc Công liền nghĩ cách khác.
– – – –
Hôm , Xu Xu dùng bữa trưa xong liền xe ngựa đến Đức Thiện Đường.
Mới đầu ngõ, đột nhiên nhảy mấy tên chặn mặt xe ngựa, phu xe vội vàng kéo dây cương, con ngựa dừng , xe ngựa cũng đột ngột dừng , vì xe ngựa dừng gấp, trong xe thăng bằng nên đều ngã hết, may mắn Xu Xu vịn thành xe nên mới , Trân Châu và Linh Thảo đều đập thành xe.
Trân Châu vội vàng dậy, thấy cô nương mới đẩy mành chính đang hỏi chuyện gì xảy thì thấy xe ngựa vài ngăn , dẫn đầu là một thiếu niên da trắng tuấn tú mặc cẩm bào đội mũ ngọc.
Trân Châu cũng mặc kệ mấy là ai, nàng nhíu mày khiển trách: “Ngươi là ai, gì?”
Thiếu niên chính là Phùng Vũ, đừng chỉ quần là áo lượt thôi, mà thực sự dáng dấp cũng , khuôn mặt Kỷ thị cũng kém, giống khuôn mặt của Kỷ thị.
“Ta là Phùng Tiểu Gia của nhà ngươi đấy.” Phùng Vũ ngẩng đầu dáng vẻ hung hãn, : “Bên trong là Tam cô nương Tống gia nhà ngươi , nhặt sủng vật của về nuôi thế?”
Tên thối tha còn hổ, Trân Châu tức đến mức bật , nhưng dù nàng vẫn chỉ là một nha , đó là thế tử của Quốc Công Phủ, nàng thể cô nương tay.
Vừa là Phùng thế tử, Xu Xu nhíu mày, lúc nàng đang vội đến Đức Thiện Đường.
Phùng thế tử còn đang kêu gào: “Sao? Tam cô nương bắt sủng vật của dám mặt gặp ?”
Xu Xu buồn bực, đẩy mành xuống xe ngựa.
Chuyện Tam cô nương Tống gia của phủ Định Quốc Công theo Phục thần y học y, khắp kinh thành đều .
Hơn nữa, Tam cô nương Tống gia thường xuyên chẩn bệnh ở Đức Thiện Đường, chuyện chỉ cần ngóng cũng thể , Phùng Vũ phái tìm hiểu nên tất nhiên hết.