Hắn trong nhà dạy bảo nên tùy hứng bậy, cảm thấy con sư tử trắng là của , cho dù vứt bỏ cũng vẫn là của , bây giờ Tam cô nương Tống gia cứu sống , tất nhiên vật quy nguyên chủ*. Mà chính là vị nguyên chủ .
(*): Vật về với chủ ban đầu.
Hơn nữa Phùng Vũ bóp tim gãi phổi cuối cùng sư tử trắng thật sự cứu sống .
Phùng Vũ lập tức căn dặn tiểu tư: “Đi, gọi đến phủ Định Quốc Công bắt con sư tử về đây cho .”
Tiểu tư thấy khó xử, vẫn phần tự , cùng là Phủ Quốc Công, cả nhà phủ Định Quốc Công triều thần, đó vài ngày thế tử nhà còn Nhị lão gia phủ Định Quốc Công vạch tội, phạt giam cầm một tháng, hiện tại chạy đến phủ Định Quốc Công ầm ĩ lên, thể quan tâm đến bọn mới là lạ.
Tiểu tư do dự : “Thế tử, lỡ như họ nhất quyết cho thì ?”
Phùng Vũ hừ lạnh : “Đó là sủng vật của , gì chuyện nhặt đồ của khác mà trả về chủ cũ, cho dù bọn họ bẩm báo lên Thánh Thượng cũng chiếm lý.”
Tiểu tư cảm thấy đầu óc đều nổ , rõ ràng con sư tử trắng gần như sắp chết, thế tử sai họ quăng nó ngoài.
Bây giờ cứu sống , đến nhà đòi, chừng còn chê cho đến mức nào nữa.
Cũng chỉ trách , ai bảo nhiều chuyện với thế tử gì.
Phùng Vũ tung một cước đá m.ô.n.g tiểu tư, quát: “Còn mau .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-201.html.]
Trong miệng tiểu tư cay đắng khổ sở, chỉ thể ngoài gọi chạy đến phủ Định Quốc Công một chuyến.
Thực hai nhà cùng trong một con hẻm, cách chỉ vài nhà, cách xem là xa.
Chừng nửa khắc đồng hồ, Bình Tử dẫn theo đến cửa ngách phủ Định Quốc Công, tiến lên gõ cửa, gác cổng mở cửa , thấy bên ngoài vài ăn mặc như hầu, lên tiếng hỏi họ gì.
Bình Tử lập tức tiến lên khom : “Là như , nô tài là bên cạnh Phùng thế tử của phủ Thuận Quốc Công, Tam cô nương của phủ Định Quốc Công nhặt sủng vật của thế tử nhà chúng , cho nên bây giờ mới đến nhà cầu xin, hi vọng Tam cô nương thể trả sủng vật cho thế tử nhà chúng .”
Người gác cổng mù mờ một lúc, suy nghĩ cẩn thận lời xong, sắc mặt đổi, mắng Phùng thế tử và đám cẩu nô tài hổ, nhưng nghĩ dù cũng chỉ là giữ cửa, nếu đắc tội với khác, chỉ thể : “Chẳng lẽ các nhầm , cái gì mà nhặt sủng vật của thế tử, Tam cô nương phủ chúng hề nhặt sủng vật của thế tử, mà là nhặt con sư tử trắng sắp c.h.ế.t vứt bỏ từ trong đống rác.”
Bình Tử mặt dày nghiêm túc : “, đó chính là sủng vật của thế tử nhà chúng , thế tử cho ai vứt bỏ, là tên nô tài nào to gan dám tự tiện quyết định.”
Nói lời định lừa gạt quỷ , chính Bình Tự còn cảm thấy đỏ mặt.
Người gác cổng tức đến mức bật , nhưng việc bẩm báo với chủ tử trong phủ, cho nô tài phủ Thuận Quốc Công chờ ở bên ngoài, gọi bẩm báo với nhóm chủ tử một tiếng.
Chuyện bẩm báo với Thôi thị , Thôi thị lạnh : “Ả Kỷ thị thật hổ, nuôi dạy nhi tử cũng hổ theo, rõ ràng hành hạ sư tử trắng gần c.h.ế.t vứt khỏi phủ, Bảo nhi của nhặt về trị liệu khỏi, bây giờ còn thối tha hổ đến nhà cầu xin, thực sự thấy ai mặt dày như , cả nhà họ ngại mất mặt như chứ!”
Thực Thôi thị và Kỷ thị – phu nhân của phủ Thuận Quốc Công cũng hợp còn ân oán từ thời còn trẻ, Thôi thị cũng rõ tại Kỷ thị mắt bà.
Lúc hai đều là tân phụ, lúc tham dự tiệc Kỷ thị còn đ.â.m thọc Thôi thị vài câu.
Mặc dù tính tình Thôi thị mềm yếu, nhưng cũng mặc kệ cho khác bắt nạt, bà cũng đại diện cho mặt mũi phu quân phu gia, tất nhiên chất vấn Kỷ thị ý gì.