Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Suối Tiên Trong Mơ - Chương 191

Cập nhật lúc: 2025-01-06 11:33:59
Lượt xem: 44

Đều đã cho các vị phó tướng, đương nhiên cũng phải tặng cho Thục vương một lọ.

Tống Ngọc Bách tặng Thục vương một lọ thuốc cầm m.á.u một lọ thuốc nhân sâm cứu mạng, dù sao sau này cũng phải đi theo Thục vương, hắn nhớ rõ Thục vương không dễ gần gũi.

Phó Liễm Chi nhận lấy hai lọ thuốc, gật đầu nói: “Đa tạ.”

Mặc dù giọng điệu trong veo lạnh lùng, nhưng Tống Ngọc Bách vẫn rất kích động.

Thực tế hắn lớn hơn Thục vương một tuổi, nhưng chàng thanh niên trước mắt đã là Chiến thần chiến công hiển hách tiếng tăm lẫy lừng của Đại Ngu.

Tống Ngọc Bách kích động nói: “Có thể đi theo Thục vương điện hạ, góp sức làm chó làm ngựa cho điện hạ là vinh hạnh của tiểu tử.”

Mọi người nghỉ tạm hơn một canh giờ, tiếp tục lên đường, Tống Ngọc Bách vẫn cố nén vết thương ở bắp đùi lên đường đuổi kịp.

Chư vị phó tướng cũng không có gì thay đổi với vị công tử Phủ Quốc Công đã được nuông chiều từ bé này.

… …

Nửa tháng này, hai huynh đệ Trần gia cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, đã không thấy Tôn thị nửa tháng nay rồi, cho nhà bên cạnh mấy trăm đồng bạc để nhờ họ chăm sóc Trần Bảo nhi, nhà hàng xóm đã bắt đầu có chút bất mãn.

Hai người Trần Tài Trần Hổ chỉ có thể dẫn Trần Bảo nhi về nhà, nhìn ngôi nhà trống không đã có mùi nấm mốc, Trần Tài hỏi: “Đại ca, chúng ta làm gì bây giờ? Rốt cuộc nương đã đi đâu rồi? Sao không để lại lời nhắn nhủ gì.”

Trần Hổ cau mày nói: “Ta cũng không rõ lắm, nhưng như vậy chắc chắn không ổn, trước tiên tìm Đại muội hỏi đã, sao nương lại đột nhiên mất tích như vậy, xem có phải báo quan hay không?”

Đại muội chính là Tống Ngưng Quân.

Lúc Tống Ngưng Quân biết được người Trần gia tìm mình, nàng ta cũng không hề hoảng sợ, nàng ta có rất nhiều biện pháp để trị bọn hắn, chỉ còn xem bọn hắn lựa chọn thế nào thôi.

Nàng ta đi theo hai huynh đệ Trần gia đến viện phố Bắc, suy cho cùng vẫn nhớ đến chuyện đã xảy ra ngày đó, nhịn không được căng cứng người, nàng ta nắm chặt lòng bàn tay nói: “Các người tìm ta đến đây làm cái gì? Có chuyện gì thì mau nói đi, ta còn có việc.”

Thấy bộ dạng này của nàng ta, trong lòng Trần Hổ không vui, nhưng nhớ đến mẫu thân mất tích, chỉ có thể nhịn xuống nói: “Chúng ta tìm muội là muốn hỏi một chút về nương.”

“Bà ta làm sao vậy?” Tống Ngưng Quân ngẩng đầu, đôi mắt tối đen như mực, có chút dọa người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-191.html.]

Trần Hổ biết vị muội muội này không thích nhà bọn họ, ngày thường cũng không gọi nương, hắn nắm chặt quả đ.ấ.m nói: “Không thấy nương đâu nữa, nửa tháng trước cũng không biết đi đâu, bây giờ vẫn chưa về, chúng ta thật sự không còn cách nào nữa mới tìm muội hỏi một chút, rốt cuộc có nên báo quan tìm nương về hay không?”

Bọn hắn không nghĩ ra Tôn thị có thể chạy đi đâu, có lẽ cũng không nghĩ chuyện này liên quan gì đến Đại muội, dù sao cũng là mẫu thân thân sinh của nàng ta, sao có thể g.i.ế.c mẫu thân được chứ.

Tống Ngưng Quân nở nụ cười cổ quái, hỏi: “Bây giờ các người còn không mau rời kinh, lại còn muốn báo quan à? Chẳng lẽ không biết quan lại bao che cho nhau sao?”

“Lời này của muội là có ý gì?” Trần Hổ nhíu mày.

Tống Ngưng Quân nhàn nhạt nói: “Thuở nhỏ Tôn thị đánh chửi trách phạt Xu Xu, sau khi Phủ Quốc Công tìm Xu Xu về, Thôi thị vô cùng yêu thương Xu Xu, trước kia Xu Xu chịu bao nhiêu tổn thương ở nhà các người Thôi thị đều biết hết, bà ấy hận Tôn thị đến tận xương tủy, các người lại còn đến cửa, cầm tiền rồi vẫn chưa chịu đi, ngươi đoán xem người phủ Quốc Công sẽ đối với các ngươi thế nào?”

Mồ hôi lạnh của Trần Hổ đã rơi lã chã xuống.

Tống Ngưng Quân tiếp tục nhàn nhạt nói: “Các ngươi lấy thân phận gì đối đầu với phủ Quốc Công? Tước vị nhất đẳng, cả nhà võ tướng quan văn, trước mặt hoàng đế còn có thể nói được vài câu, cách biệt một trời một vực với dân nghèo, bóp c.h.ế.t đám dân nghèo không khác gì bóp c.h.ế.t một con kiến, các ngươi lại còn dám ầm ĩ trước cửa phủ Quốc Công sao, các người đoán xem Tôn thị biến mất như thế nào?”

Ý trong lời của nàng ta đã rất rõ ràng, chính là phủ Quốc Công đã bắt Tôn thị đi, không chừng không còn sống sót.

Hai huynh đệ Trần Hổ Trần Tài bị dọa sợ.

Bọn hắn thích tiền của thích sự phồn hoa của kinh thành, nhưng lại càng luyến tiếc tính mạng hơn.

Hơn nữa mấy ngày nay, bọn hắn cũng đã được thấy qua thế nào là sống phóng túng ăn chơi trác tang ở kinh thành, khí phách rất lớn, vung tiền như rác, dân nghèo bình thường nhìn thấy bọn họ đều sẽ lập tức nhượng bộ lui binh, nếu lui chậm một chút thì bị đạp phải cũng xứng đáng.

Kinh thành làm cho bọn họ thấy được cuộc sống xa hoa, phồn vinh hưng thịnh, nhưng cũng làm cho bọn họ nhận rõ phân biệt giai cấp tàn khốc biết bao nhiêu.

Với tước vị nhất đẳng của phủ Quốc Công, g.i.ế.c c.h.ế.t Tôn thị quả thực quá dễ dàng.

Sắc mặt hai huynh đệ càng lúc càng xấu đi, Trần Hổ thở hổn hển nói: “Vậy, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

“Không chỉ là chuyện này.” Tống Ngưng Quân lại cho bọn hắn một liều thuốc mạnh: “Phụ thân các người đánh bạc bị người ta tố cáo bắt giam vào đại lao, các người cho rằng ai làm? Nếu không thì nơi hẻo lánh như vậy, tất cả mọi người đều nghĩ đến các người có quan hệ dính dáng đến phủ Quốc Công, quan nha và đổ phường làm sao dám trực tiếp bắt người, các ngươi cho rằng vì sao?”

Đây chỉ là suy đoán của Tống Ngưng Quân, nhưng nàng ta cảm thấy chuyện của Trần Đại Hải chắc chắn có liên quan đến phụ thân mẫu thân.

Chẳng lẽ đây cũng là do phủ Quốc Công sai người làm sao?

Hai huynh đệ hoàn toàn luống cuống.

Loading...