Nói xong vẫn nhịn đỏ hốc mắt, : “Thiếp chỉ lo cho , chiến trường đao kiếm mắt, nhất định cẩn thận, nhớ đến thê nhi phụ mẫu ở nhà, tất cả đều chờ về.”
Tống Ngọc Bách ôm thê tử lòng, hốc mắt cũng đỏ lên.
Hắn an ủi thê tử một phen, : “Có thuốc Tam đưa cho, dù khác đ.â.m vài kiếm cũng thể sống sót mà.”
“Thôi thôi thôi, đừng bậy.” Lương Chiêu Chiêu trừng mắt .
Cuối cùng Tống Ngọc Bách vẫn thừa dịp rời khỏi nhà bữa trưa.
Ngay cả quần áo cũng mang theo, chỉ mang theo một bao thuốc mà Tống sẵn lên đường .
Người gác cổng vị Đại công tử ngoài gì, cũng dám ngăn cản, mở cửa cho , Tống Ngọc Bách đưa cho ít bạc vụn, ngoài mua một con ngựa, chạy thẳng về hướng biên ải.
Thực tế nếu nhập quân doanh cần một loạt công văn chứng minh, đăng ký hộ tịch, nhưng như thì chỉ sợ giấu diếm phủ Quốc Công.
Tống Ngọc Bách chỉ thể bí quá hoá liều trực tiếp chạy đến biên ải, đến lúc đó tướng lĩnh biên ải phận cũng sẽ nhận nhập ngũ.
Tống Ngọc Bách cứ mang theo một bao thuốc như , roi thúc ngựa khỏi thành về hướng biên ải.
Lúc buổi trưa đại phòng phủ Định Quốc Công dùng cơm, Cao thị thấy trưởng tử, còn hỏi con dâu: “Sao Ngọc bách dùng cơm?”
Lương Chiêu Chiêu dám với cha chuyện phu quân khỏi nhà , bây giờ nàng mà thì họ sẽ lập tức cử bắt phu quân nàng về.
Nàng cúi đầu : “Nhi tức , hình như ngoài một chuyến.”
Cao thị cho rằng nhi tử ngoài việc nên hỏi nữa, dù vì chiến sự ở biên ải nên ngay cả kỳ thi Đình cũng hoãn đến ngày mai.
Ai ngờ chờ đến tối, Tống Ngọc Bách vẫn về nhà, Cao thị chút gấp gáp, thầm nghĩ: Chẳng lẽ mấy tháng trời yên nên tên tiểu tử thối đám bạn mời gọi ngoài ăn chơi trác táng ? Bà suy nghĩ, lo sợ con dâu tức giận tổn hại sức khỏe nên thầm mắng trưởng tử m.á.u chó đầy đầu ở trong lòng, đang định sai ngoài tìm về thì thấy con dâu một tay ôm bụng, một tay cầm lá thứ hốt ha hốt hoảng chạy đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-182.html.]
Cao thị hoảng sợ, : “Chiêu Chiêu con chậm một chút.” Bà vội vàng đến đỡ lấy nhi tức.
Đôi mắt Lương Chiêu Chiêu đỏ bừng, trong mắt rưng rưng, nàng run rẩy đưa lá thư cho Cao thị: “Mẫu , là, là thư của phu quân để .”
Cao thị sai nha đỡ con dâu xuống, bà cầm lá thư xem, xem xong tay chân run rẩy, cả đều mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp xuống, cũng may ma ma phía đỡ lấy , Cao thị cố gắng hô: “Mau, mau gọi lão gia qua đây.”
Tống Kim Phong từ trong thư phòng qua, cầm lấy thư từ trong tay thê tử, là thư Tống Ngọc Bách để , trong thư rằng biên ải đền ơn đất nước, dặn phụ mẫu đừng nên lo lắng, chăm sóc Chiêu Chiêu thật .
Ngoài cũng thêm gì.
Tống Kim Phong xem xong thư cũng run rẩy, lập tức ngoài dặn tâm phúc bắt bằng về, nhưng lúc đến mái hiên dừng bước chân.
Chưa đến việc qua vài canh giờ, nếu bây giờ cho đuổi theo thì thế nào?
Trưởng tử đến mức , thể thấy nó một lòng võ tướng đền đáp Đại Ngu, ông còn thể tiếp tục ngăn cản ?
Ông xoay nhà, thở dài: “Thôi, để cho nó tự con đường của , chúng cản cũng chẳng .”
Cao thị liền rơi nước mắt.
Lương Chiêu Chiêu cũng , nàng đau lòng, nhưng chuyện nàng thể rõ cho cha chồng , nàng còn đồng ý cho phu quân biên ải.
Suy cho cùng nàng cũng là một nhi tức, nữ nhi sinh, một việc thể bày ngoài sáng, nếu bây giờ với bà bà, thường xuyên thấy phu quân, cũng sẽ nhắc mãi, thường xuyên qua chỉ sợ trong lòng chút khó chịu.
Chuyện nàng chỉ thể giả vờ như , cũng với phu quân, bảo khi để một lá thư cho cha chồng.
Việc đến nước , Cao thị cũng còn cách nào khác, chỉ thể lóc chấp nhận kết quả .
… …
Sáng sớm hôm , Xu Xu tin hôm qua Đại ca roi thúc ngựa biên ải, nàng chỉ mong Đại ca nhất định bình an.