Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Suối Tiên Trong Mơ - Chương 178

Cập nhật lúc: 2025-01-05 13:47:10
Lượt xem: 32

“Con đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy chứ.” Tôn thị có chút tức giận, nói: “Dù sao chúng ta cũng là người thân huyết mạch tương thông với con đấy, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”

Tống Ngưng Quân cười lạnh: “Quyết định? Tôi không cho các người tiền thì các người định thế nào?”

Tôn thị đứng bật dậy trước mặt Tống Ngưng Quân, đỏ mắt nói: “Con là do ta sinh ra, ta lại cho con được hưởng thụ vinh hoa phú quý ở phủ Quốc Công hơn mười năm, bây giờ giúp chúng ta một phen, sao, con lại không đồng ý à, con không đồng ý cũng phải đồng ý.” Đối với Tôn thị, đương nhiên tiền đồ của hai nhi tử còn quan trọng hơn, năm đó tráo đổi hài tử, một là hi vọng nữ nhi được sống tốt, hai là hy vọng sau này nữ nhi chấp nhận quay về, sẽ giúp đỡ hai huynh đệ.

“Bà cách xa tôi một chút, nước miếng phun hết lên mặt tôi rồi.” Tống Ngưng Quân vẫn dáng vẻ thong thả, cầm khăn lau nước miếng trên mặt mình, nói: “Có thể được xem như nữ nhi thân sinh của phủ Quốc Công, năm đó bị ôm sai là vận may của tôi, không phải do bà, bà đối với tôi không có ơn nuôi dưỡng, dựa vào cái gì tôi phải nuôi dưỡng cả nhà bà chứ?”

Lúc này, Tôn thị đã tức giận mất hết lý trí, nói: “Nếu không có ta thì năm đó làm sao con có thể vào phủ Quốc Công hưởng phúc! Năm đó là nhờ ta, con mới có cơ hội làm nữ nhi của phủ Quốc Công mười ba năm!”

“Bà nói vậy là có ý gì?” Mặt Tống Ngưng Quân trầm xuống.

“Ta, ta, ” Tôn thị ấp úng, cuối cùng vẫn bằng mọi giá, nói: “Năm đó là ta cố ý tráo đổi khăn quấn con và Xu Xu, chỉ là thấy phu nhân kia ăn mặc sang trọng, bên người còn dẫn theo ma ma, biết được bà ấy là phu nhân nhà giàu có nên lúc đó mới sai hai ma ma kia ra ngoài, lén đổi con và Xu Xu với nhau! Nếu không có ta thì làm gì có cuộc sống vinh hoa phú quý của con mấy năm nay, con phải lấy tiền ra giúp huynh đệ con ở lại kinh thành này, nếu không thì ta sẽ làm ầm lên, chờ đến lúc đó để mọi người xem con như thứ đồ chơi chim tu hú chiếm tổ chim khách.”

Sắc mặt Tống Ngưng Quân xanh mét, nhìn chằm chằm Tôn thị đang vô cùng đắc ý.

Tình cảnh trước mắt nàng ta vốn không hay ho gì rồi, nếu Tôn thị lại làm ầm chuyện này lên nữa thì một tia đồng tình cuối cùng của nàng ta sẽ tan thành mây khói.

Nàng ta sẽ chính thức trở thành chuột chạy qua đường, chỉ sợ khi đó ngay cả tổ phụ tổ mẫu cũng sẽ có cái nhìn khác với nàng ta.

Nàng ta không chấp nhận đả kích như vậy.

Tống Ngưng Quân nghĩ đến gì đó trong quyển sách quý kia, nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng ta nhìn Tôn thị nói: “Được, nhưng trên người tôi không còn nhiều tiền, ba ngàn lượng bạc cho các người đã là toàn bộ tiền mặt trên người tôi rồi, tôi phải đi xoay tiền, bà chờ tôi vài ngày nữa, khi nào xoay đủ, tôi sẽ đi tìm bà.”

Tôn thị lập tức tươi cười rạng rỡ, vội vàng gật đầu.

Tống Ngưng Quân bình tĩnh hỏi: “Chuyện lúc trước bà cố ý ôm sai đứa bé, hai huynh trưởng tôi cũng biết sao?”

Tôn thị lắc đầu, nói: “Ta nào dám cho bọn nó biết, tính bọn nó không để lời nói trong lòng, bọn nó mà biết chắc chắn ai ai cũng biết, Quân nhi yên tâm đi, chuyện này chỉ một mình ta biết thôi, con mau xoay tiền đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-178.html.]

“Được.” Tống Ngưng Quân đứng dậy rời đi, lúc đi đến cửa viện, quay đầu lại nhìn Tôn thị.

… …

Đã nhiều ngày qua Xu Xu vẫn bận rộn sắc thuốc phối thuốc, nàng nhớ chỉ còn vài ngày nữa, mật tín biên cương sẽ về đến kinh thành.

Biên cương gặp chuyện không hay, Vua Thuận Hòa cử Thục vương điện hạ xuất chinh.

Chỉ sợ đến lúc đó Đại ca cũng sẽ đi cùng.

Cho nên nhiều ngày rồi nàng không đến Đức Thiện Đường, ngày nào cũng bận rộn sắc thuốc.

Thuốc cầm m.á.u là nhiều nhất, không chỉ Đại ca có thể sử dụng, các binh sĩ bị thương trên chiến trường đều có thể dùng được.

Nàng cũng nấu ra không ít thuốc cứu mạng, cho dù chi phí rất đắt, phải dùng nhân sâm trên trăm tuổi, thứ này đặc biệt quý hiếm, Xu Xu lục tung khắp các Dược đường trong kinh thành mấy lần, mới tìm ra được vài cây, hơn nữa Dược đường còn vì nể mặt Phục thần y, mới chấp nhận bán nhân sâm cho nàng.

Giá một cây nhân sâm như vậy khoảng từ ba ngàn đến năm ngàn lượng bạc, trước đó vài ngày, Thôi thị đã cho Xu Xu không ít bạc.

Nàng mua cũng không tiếc của, thực tế từ nhỏ nàng cũng đã nếm trải không ít khổ cực, nhưng đối với tiền tài cũng không có quá nhiều chấp niệm.

Cũng là vì mẫu thân có tiền lại còn sủng nàng, chứ nếu như nàng vẫn là tiểu nha đầu ở thôn Thủy Hương thì không chừng mấy lượng bạc thôi cũng sẽ thấy tiếc.

Xu Xu nấu toàn bộ nhân sâm này cho thêm cam lộ và thêm các loại dược liệu khác rồi pha chế thành thuốc viên.

Mỗi viên nhỏ bằng đầu ngón tay út, lại có thể giúp người trong lúc nguy cấp, nói là thuốc cứu mạng cũng không có gì quá đáng.

Trên thực tế vẫn là vì Xu Xu dùng cam lộ tinh khiết nấu ra, kích phát dược tính của nhân sâm nên mới có hiệu quả kỳ diệu như vậy.

Mấy ngày nay nàng đã chế ra tổng cộng năm trăm viên, cũng là tối đa của nàng rồi, đều đã dùng hết toàn bộ nhân sâm mua được.

Loading...