Tống Ngưng Quân nắm chặt bàn tay, lòng tràn đầy hận ý, ai để cho thương hại, nhất định những quỳ xuống mặt nàng xin tha thứ.
Tống Ngưng Quân ngoài cửa, gác cổng lập tức đóng cửa viện.
Tống Ngưng Quân mặt chút đổi Tôn thị, “Bà tới cái gì?”
“Muội con sinh bệnh, cũng thể mời lang trung , thật sự cách nào khác, chỉ thể tới đây tìm con, Quân nhi, con mau tới xem Trần Bảo Nhi một chút.” Tôn thị lo lắng .
Tống Ngưng Quân một lúc lâu , nàng vô cùng chán ghét nghèo hèn , bẩn thỉu, cả ngày chỉ kêu , thật sự cho chán ghét.
thể quản, nàng thể để cho ngoại nhân , ít nhất nhẫn nhịn cho đến khi mấy .
“Đi thôi, mang bà tìm lang trung.”
Bên phố Bắc cũng dược đường, Tống Ngưng Quân tạm thời mời một lang trung tới viện thuê cho Trần gia.
Trần Bảo Nhi ở giường trong buồng, lộ khuôn mặt đỏ bừng, hẳn là gặp chứng nhiệt.
Lang trung bắt mạch cho Trần Bảo Nhi rời
Tôn thị thấy Tống Ngưng Quân im lặng ghế thì qua nghiêm mặt : “Quân nhi, nương một việc thương lượng với con.”
“Bà .”
Tôn thị và hai Trần gia dẫn theo Trần Bảo Nhi đến kinh thành hơn hai mươi ngày, hai Trần gia cầm hơn ba ngàn lượng bạc Tống Ngưng Quân đưa cho ung dung khắp nơi, Tôn thị dẫn theo Trần Bảo Nhi ở nơi , thỉnh thoảng dạo chợ, thấy kinh thành phồn hoa, cũng chấn động thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-177.html.]
Đôi khi còn tán gẫu chuyện nhà với hàng xóm, nhà bên cạnh nữ nhi bà là dưỡng nữ Quốc Công Phủ, liền với bà : “Ôi, bà là dưỡng mẫu của Tam cô nương Tống gia phủ Quốc Công, là mẫu sinh Nhị Cô Nương Tống gia. Dưỡng nữ và nữ nhi sinh đều ở trong phủ Quốc Công, bà đến phủ Quốc Công mà ở? Dưỡng nữ của bà cũng thứ gì, dù bà cũng công dưỡng dục mười ba năm, đánh nó vài ba thì , ở nông thôn, cô nương nhà ai mà chẳng một việc nhà, gì ai cao sang như , thế mà còn thả mãnh thú dọa bà tè cả trong quần.”
Tôn thị nhăn mặt ngại ngùng , thêm gì nữa.
Bây giờ bà sợ phủ Quốc Công và Xu Xu, nào còn dám ở bên ngoài bậy bạ về nàng, nhiều nhất chỉ mắng nàng vài câu mặt Trần gia.
Người : “Các đến kinh thành, đây là nhà dưỡng nữ của bà mua nữ nhi sinh mua ? Nói với nó, dù cũng nên mua cho các căn nhà hai ba tầng lầu, chứ ở nơi thế .”
Tôn thị : “Đây là nhà khuê nữ sinh thuê, qua vài ngày nữa chúng sẽ về quê.”
“Cái gì?” Người kinh ngạc : “Dưỡng nữ và nữ nhi sinh bà đều ở kinh thành, các chuyển đến kinh thành mà hưởng phúc, về nông thôn cái gì chứ? Nói khuê nữ sinh bà đặt mua nhà cho bà, thêm hai cửa hiệu, hai đứa con trai ở kinh thành cưới vợ, hai cửa hiệu mỗi đứa một cái, ăn buôn bán trong kinh thành cũng dễ hơn, các còn quan hệ với phủ Quốc Công, càng ai dám trêu chọc, cuộc sống cũng khá hơn nhiều, về quê chân lấm tay bùn gì…”
Lời khiến cho Tôn thị lung lay.
Bà cũng suy nghĩ vì hai đứa con trai, thể cơ hội ở kinh thành, vì thử chứ?
Cho nên thừa dịp tiểu khuê nữ sinh bệnh, Tôn thị liền tìm đến Tống Ngưng Quân, bà cũng dám tìm Xu Xu, bà vẫn tự , nếu như tìm Xu Xu, chỉ sợ Nhị phu nhân Tống gia xé xác bà thì cam lòng.
Tôn thị khuê nữ thanh tú nõn nà, nhỏ giọng : “Quân nhi, nghĩ vẫn nên ở kinh thành cùng với hai trưởng con thì hơn, con cho chúng thêm một ít tiền nữa để mua căn nhà lớn hơn chút, mua thêm hai cửa hiệu cho hai nó mỗi một căn, đó cho về thôn Thủy Hương chuộc phụ con , đón lên kinh thành một chuyến, cả nhà đều ở kinh thành, con cũng giúp đỡ.”
Quả thực Tống Ngưng Quân chỉ còn nở nụ mỉa mai với đàn bà hổ .
Giúp đỡ, mà bà còn dám hai thể giúp đỡ cho nàng ? Chẳng lẽ gia đình giống như thuốc cao bôi lên da chó dán lên hút dần m.á.u nàng ?
Trong khoảnh khắc, Tống Ngưng Quân thực sự g.i.ế.c c.h.ế.t đàn bà mắt .
Nàng hít sâu vài mới : “Cái các đừng nghĩ đến nữa, sẽ đồng ý , nhiều lắm chỉ thể cho các thêm ba ngàn lượng bạc nữa, bạc bà đừng đưa cho , mang về chuộc trượng phu bà , đừng lên kinh thành nữa, các ở đây, sẽ chỉ thành chuyện nực cho mà thôi.”