Trong lòng Tống Ngọc Bách nặng nề suy nghĩ tới đại phòng, gã nô tài im lặng theo phía .
Dọc đường , Tống Ngọc Bách suy nghĩ nhiều, nghĩ về đoạn thời gian ngọt ngào của và Chiêu Chiêu, mỗi cái nhăn mày nụ của Chiêu Chiêu, hờn dỗi vui mừng, nghĩ lúc cố ý để Chiêu Chiêu hoài thai mới rời , nghĩ đến chuyện nếu tiếng nào tới biên cương cho Chiêu Chiêu thương tâm.
Hắn vốn phong tước hiệu cho Chiêu Chiêu vui mừng, cuối cùng cũng chính vì cho Chiêu Chiêu thương tâm.
Xu Xu đúng, chuyện thể gạt Chiêu Chiêu, nàng còn đang mang cốt nhục của .
Tống Ngọc Bách nghĩ kỹ bước nhanh trở về phòng, Lương Chiêu Chiêu đang tựa tháp nữ hồng, là cho tiểu oa nhi, hiển nhiên là chờ mong huyết mạch trong bụng .
Lương Chiêu Chiêu thấy tướng công nhà mặt mày trầm tĩnh tiến thì nghĩ rằng chuyện gì xảy , trong lòng nàng bỗng luống cuống, Tống Ngọc Bách thê tử sợ nên vội vàng dịu sắc mặt, qua cởi giày lên tháp ôm thê tử lòng, vẫy cho nha ma ma lui , mới mở miệng, “Chiêu Chiêu đừng lo lắng, việc gì , Tam sẽ chăm sóc nàng.”
Lời chút thích hợp, Lương Chiêu Chiêu nghi về phía vị hôn phu, “Phu quân, lời . . . . . .”
Tống Ngọc Bách nắm c.h.ặ.t t.a.y Chiêu Chiêu, vẻ mặt trịnh trọng, “Chiêu Chiêu, vài lời với nàng, chờ đến khi thai của nàng , tới biên cương nhập quân doanh, bắt đầu từ một tiểu , sẽ về mang theo công trạng mà dựa tước vị tổ tiên để , cũng một nam nhân chí thiên lập địa, cũng chút thành tựu, nhưng thiên phú sách, chí ở đây, hy vọng Chiêu Chiêu thể tán thành.”
Sắc mặt Lương Chiêu Chiêu dần dần tái , mấy tháng nay phu quân của nàng đổi, hề ngoài uống rượu hồ nháo, nàng nghĩ rằng phu quân sẽ sách thật để thi công danh.
Nào rằng phu quân quyết định như , hai quen từ nhỏ, nàng cũng tính tình của như thế nào, thích vũ đao lộng thương, đây là chuyện mà từ nhỏ thích. . . . . .
“Chàng. . . . . .” Lương Chiêu Chiêu gì, nhưng nước mắt chảy xuống .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-172.html.]
“Chiêu Chiêu đừng ,” Tống Ngọc Bách luống cuống, đưa tay lau nước mắt mặt thê tử, “Ta là thương lượng với nàng, nếu nàng đồng ý, , . . . . . .”
Lương Chiêu Chiêu , còn đang , Tống Ngọc Bách đau lòng, miệng thật sự khéo, rõ Chiêu Chiêu mang thai, cứ đến mấy chuyện chi.
Tống Ngọc Bách ôm mấy câu, hôn nhẹ nhận sai, Chiêu Chiêu thấy thật sự sợ, rốt cuộc cũng nữa, nhưng vẫn thút thít, trong lòng nàng khó chịu đến phát giận, nhưng nàng cũng hiểu rõ ràng tính tình của phu quân, nàng tựa trong lòng , nhắm mắt : “Chàng để cho nghĩ .”
Chuyện nàng cũng hiểu rõ.
Lương Chiêu Chiêu nghĩ chuyện mất ba ngày, nàng ăn cơm ngon, ngủ cũng ngủ , cả ngày một chỗ ngẩn .
Làm cho Tống Ngọc Bách đau lòng chết, cả ngày đều nàng ăn nhiều hơn một chút.
Ba ngày , Lương Chiêu Chiêu cũng dự định chuyện của phu quân với những khác trong phủ Quốc Công.
Nàng lão quốc công gia là bà bà quản , cũng phu quân tới chiến trường.
Cuối cùng rốt cuộc nàng vẫn mềm lòng đồng ý .
Nếu như đồng ý, mấu chốt hai là vợ chồng cả đời, hiện tại ngăn , về thì ? Hai đối mặt thường ngày, sẽ nhớ tới, dần dần trở nên cam lòng, huống chi đúng, chí nam nhi ở tứ phương, cha đồng ý cho , nàng sẽ ủng hộ !
Lương Chiêu Chiêu Tam phối dược lợi hại, vì thế mới trịnh trọng tới xin Tam phối chút dược.
Xu Xu đại tẩu tới đây nên đợi sẵn trong phòng, nàng gọi nha dâng và điểm tâm, Lương Chiêu Chiêu quanh co : “Muốn xin Tam chút thuốc trị liệu vết thương và cầm máu.”