Hôm nay yết bảng, cô nương trong phủ cũng cần học nên đều ở trong phủ chờ .
Năm nay tầm một ngàn năm trăm từ khắp các nơi đều đến kinh thành để tham dự kỳ thi mùa xuân , thể đạt cống sĩ chắc cũng tầm một phần mười.
Có thể đến kinh thành tham gia kỳ thi hội đều là các sĩ tử lợi hại nhất, ai thể cam đoan là Tống Ngọc Cẩn thể yết bảng, Xu Xu cũng Nhị ca trúng .
Đời Nhị ca còn tham gia thi hội.
Cho nên hiện tại Xu Xu cũng yên, cả nhà đều ở trong phủ chờ, lão Quốc Công gia Tống Xương Đức sớm phái nô tài tới Lễ Bộ Môn xem bảng.
Hôm nay yết bảng, danh sách trúng bảng dán ở cửa Lễ Bộ.
Sáng sớm canh giữ chỗ, chợ cũng đông hơn bình thường.
Tiểu Thạch Đầu vội vàng chạy , mồ hôi đổ đầm đìa, chật kín bảng, .
Tiểu Thạch Đầu mất một hồi lâu mới chen .
Hắn bắt đầu dò tìm tên của công tử nhà bọn họ, đầu bảng vẫn là cái tên Tần Yến Đường, nhân sĩ kinh thành, trong lòng Tiểu Thạch Đầu vô cùng kính nể, nhớ rõ kỳ thi Hương đó cũng đầu.
Kính nể qua , Tiểu Thạch Đầu tiếp tục tìm kiếm những tên phía .
Một đám , cẩn thận một chút. . . . . .
Bỗng nhiên Tiểu Thạch Đầu hét to một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, mừng rỡ như điên, “Trúng, trúng , công tử nhà thứ năm.”
Có , nhịn mà tên thứ năm.
Tống Ngọc Cẩn, tất cả dân ở kinh thành đều , chính là nhị công tử phủ Định Quốc Công.
Tuổi còn trẻ mà thứ năm, quả nhiên là khó lường.
Mọi đều tên Tống Ngọc Cẩn, cũng chính là trưởng của vị Tống Tam cô nương chuyện huyên náo ồn ào mấy ngày .
Huynh trưởng của Tống Tam cô nương thứ năm, nếu thể trúng cử kỳ thi Đình mà Thánh Thượng trúng, thể là sẽ thi đậu tiến sĩ.
Người như , tổ tiên tước vị còn cố gắng như thế, mà mấy quần áo lụa là khác ở kinh thành đây còn hổ mà cợt Tống Tam cô nương.
Thật là hổ!
Tiểu Thạch Đầu kích động chạy về phủ, còn nhanh hơn cả quan nha báo tin chiến thắng, lúc trở đại đường ngay cả thở cũng kịp, “Quốc, Quốc Công gia, nhị công tử trúng , thứ năm!”
Lời , cả sảnh đường đều vui mừng, ngay cả Xu Xu cũng nhịn mà rộ lên, đến đỏ hốc mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-170.html.]
Lão Quốc Công gia cũng vuốt râu to.
Thịnh thị đỏ mắt, liền ba tiếng ‘’.
Nay là ngày mừng, cả phủ Quốc Công đều vui vẻ vì Nhị công tử trúng cử.
Không bao lâu quan nha sai tới báo tin vui, lão Quốc Công gia tự chuẩn một hồng bao lớn để thưởng.
Ban đầu Tống Ngọc Cẩn còn căng thẳng ở vị trí của , đến lúc thấy Tiểu Thạch Đầu báo thứ tự của thì mới thả lỏng, nhoẻn miệng ấm áp.
Mười sáu tuổi trúng cử cống sĩ ở vị trí thứ năm, cũng coi là một nhân vật tài, tiền đồ vô lượng.
Đến khi trở đại đường, lão Quốc Công gia hỏi: “Tiểu Thạch Đầu, đầu bảng là vị nào?”
Tiểu Thạch Đầu lập tức : “Là Tần Yến Đường, cũng là kinh thành, chính là ở thị trấn nhỏ gần kinh thành.”
Lão Quốc Công gia gật gật đầu thêm nữa.
Xu Xu nhớ kỳ thi Đình nửa tháng , Tần Yến Đường chính là Trạng Nguyên.
Là một thiếu niên thành danh chân chính, một nhân vật thiên tài.
Có thể đạt thành tích thứ năm trong danh sách là một chuyện lớn nhất ở phủ Quốc Công, buổi tối trong phủ Quốc Công đều tụ tập một chỗ ăn gia yến.
Tới buổi tối, tất cả đều qua viện của lão gia tử và lão thái thái dùng bữa.
Tống Ngưng Quân tới, nửa tháng nay nàng đều ở trong Quan Bình viện, ngã bệnh nhiều ngày, hôm nay cũng xuất hiện mặt .
Nửa tháng nay Xu Xu cũng thấy Tống Ngưng Quân, ngay cả viện tổ phụ tổ mẫu nàng cũng tới.
Xu Xu bất ngờ bắt gặp Thôi thị đang thất thần, mặt còn chút bi thương.
Xu Xu hiểu rõ là Thôi thị chút lo lắng Tống Ngưng Quân, đây cũng là chuyện bình thường, dù thì tình cảm mười ba năm qua cũng là giả.
Mẫu vì nàng mà đuổi Tống Ngưng Quân cho Xu Xu thật sự cảm động, thời gian sẽ xóa hết tất cả, kể cả nỗi bi thương nên .
Mọi nhanh chóng tề tụ, hai bàn, trưởng bối một bàn, các công tử cô nương một bàn.
Tống Ngọc Bách cũng mời Nhị một chén rượu, “Nhị , chén rượu ca ca kính , hy vọng thi Đình thể đề tên bảng vàng cho tổ tông Tống gia chúng rạng rỡ.”
Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nửa điểm ghen tỵ với .
Cha Tống Kim Phong bàn bên cạnh : “Cũng sách ba năm, Nhị giống ngươi, còn thể đề tên thứ năm, cho dù thi Đình đề tên bảng vàng thì ít nhất cũng là cống sĩ, con đường quan cũng dễ dàng hơn một chút.”
Vẻ mặt Tống Ngọc Bách trầm xuống, uống một ngụm cạn chén rượu.