Sau khi ăn xong bữa tối, Xu Xu trở phòng nghỉ, hai nha Thanh Hao Thanh Trúc bạn, Xu Xu để cho họ lấy mấy quyển sách đến, đó : “Các ngươi lui , tự sách , đến lúc buồn ngủ sẽ gọi các hầu hạ.”
Hai nha do dự lên, Thanh Hao : “Tam cô nương, vết thương của , bọn nô tỳ ở bên cạnh mới đúng.”
Xu Xu đặt cuốn sách trong tay xuống bàn bên cạnh, chậm rãi ngẩng đầu, “Như thế nào? Ta còn thể lệnh cho các ngươi ? Ta một yên tĩnh một lát cũng ?”
Giọng nàng vẫn giống như nắng trời yên bình, nhưng cũng chút khác biệt, trong dịu dàng mềm mại nghiêm khắc cứng rắn.
Thanh Hao vội vàng quỳ xuống, “Nô tỳ ý , nô tỳ khiến tam cô nương vui, xin tam cô nương trách phạt.”
Thanh Trúc cũng quỳ xuống.
Xu Xu phất tay, “Các ngươi lui ngoài .”
Lúc Thanh Hao và Thanh Trúc mới cuống quýt lui .
Chờ khi hai lui khỏi cửa đến thềm, Xu Xu mới dậy từ tháp, vươn bàn tay , tay còn cuốn băng gạc màu trắng.
Trong lúc Xu Xu đang tâm niệm, bình ngọc trắng liền hiện lên lòng bàn tay trái của nàng.
Tim Xu Xu đập bùm bụp, nàng dùng tay cẩn thận nắm lấy bình ngọc, bình ngọc trong tay nàng, nàng lấy mấy chén hoa sen bàn đặt ở mặt, chậm rãi nghiêng bình ngọc, trong suy nghĩ của nàng, trong bình ngọc hẳn là chỉ một giọt cam lộ, nhưng Xu Xu nghĩ tới rằng, một dòng nước nhỏ chảy từ trong miệng bình , dần dần đổ đầy cả chén .
Nếu Xu Xu thu tay đúng lúc, chỉ sợ là dòng nước còn tiếp tục chảy .
Nét mặt Xu Xu cổ quái, nàng cảm thấy mỗi ngày Tống Ngưng Quân đều nhỏ một giọt cam lộ từ trong bình ngọc, vì nàng dùng bình ngọc thể đổ nhiều như ?
Chẳng nhẽ đây cam lộ, chỉ là nước suối bình thường thôi ?
Xu Xu nhẹ nhàng đưa tay trong bình ngọc, còn đưa miệng bình đến , bên trong trống rỗng.
Thật sự là vô cùng thần kỳ.
Xu Xu thu bình ngọc , mang chén đặt mũi ngửi nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-17.html.]
Mùi hương nhẹ, mùi son bột nước, cũng cái loại ngọt lành như nước suối bình thường.
Giống như là sương của vạn vật sinh sôi, mùi hương nhẹ chui chóp mũi khiến nàng cảm giác như giữa núi rừng.
Xu Xu nhẹ nhàng lắc chén , cũng rõ đây rốt cuộc là cam lộ là nước suối bình thường nữa.
Nàng chần chừ một lát, nâng chén lên, uống một cạn sạch nước bên trong chén, nước chảy khoang miệng thật còn chút thở trong veo.
Trong chén còn một hai giọt, Xu Xu thuận tay đổ chậu hoa lan ủ rũ ở .
Tống gia nhiều hoa lan, phòng của nàng cũng bày một hai bồn, chẳng qua cũng chút héo rũ.
Dẫu Xu Xu cũng rõ công hiệu của nước lắm, thế nên dám uống nhiều.
Nàng uống xong chén , cũng tiếp tục thưởng thức bình ngọc, cầm mấy cuốn sách ở bàn lên tiếp tục lật xem.
Rốt cuộc vẫn chút yên lòng, Xu Xu suy nghĩ về vận mệnh tương lai, đời của nàng sẽ Tống Ngưng Quân lừa nữa, Tống Ngưng Quân cũng bình ngọc giúp đỡ, bây giờ còn cách nào khác vạch trần bộ mặt thật của Tống Ngưng Quân, trợ lực của Tống Ngưng Quân quá nhiều, của Tống phủ một nửa là của nàng .
Xu Xu đoán chuyện ở Bạch Cư Tự là do Tống Ngưng Quân dựng lên để cướp bình ngọc của nàng.
Nàng theo Tống Ngưng Quân hai mươi năm, thủ đoạn của nàng cao, thuộc hạ cũng vài tâm phúc.
Trong đó một tên Lý Cánh, là của phủ Quốc Công, là tiểu nhi tử của một tâm phúc bên lão Quốc Công, là đầy tớ ở Tống gia.
Hiện tại Lý Cánh cũng mười tám mười chín tuổi, Tống Ngưng Quân thu phục, thậm chí đó còn theo Tống Ngưng Quân rời phủ Quốc Công, trở thành phụ tá đắc lực của Tống Ngưng Quân.
Xu Xu đoán, kẻ trộm ngọc ở Bạch Cư Tự thể là Lý Cánh sắp xếp Tống Ngưng Quân.
Xu Xu hiện tại nàng thể lay động Tống Ngưng Quân, Tống Ngưng Quân vô cùng cẩn thận, sẽ để cho nàng bắt nhược điểm.
Hiện tại chuyện nàng là lo cho chính , đề phòng Tống Ngưng Quân.
Suy nghĩ hồi lâu, thêm chuyện mạo hiểm ban ngày, cuối cùng Xu Xu cũng buồn ngủ.
Gọi bọn nha tiến hầu hạ nàng ngủ, đến đêm Xu Xu cũng để nha ở gác đêm, mà đều bảo bọn họ ngủ ở cách vách.