Bồn hoa lan mà Thục vương điện hạ để cho nàng cứu trị cũng một thời gian lâu , cành lá khô vàng trở nên xanh mượt, thậm chí còn nở mấy nụ hoa.
Thêm vài ngày nữa là thể nở hoa .
Xu Xu nghĩ nên đem hoa lan trả cho Thục vương điện hạ, nhưng nàng cũng tự qua nên sẽ giống như , nàng để cho phủ vệ mang hoa lan tới vương phủ.
Hôm nay Xu Xu còn tới Đức Thiện Đường, nàng bắt đầu chậm rãi chẩn bệnh cho bệnh.
Tới giờ Thân, Xu Xu thấy sắc trời dần tối, chuẩn về phủ quốc công.
Mới ngẩng đầu thấy một thanh niên tuấn mỹ đang cầm trong tay một chậu hoa ở cửa chính Đức Thiện Đường.
Ánh sáng ngoài cửa che mất vài phần, ngược sáng, Xu Xu rõ biểu cảm mặt , nhưng cảm giác chút thâm trầm nàng ngây .
Xu Xu thể rõ tư vị trong lòng lúc nhưng nàng điện hạ tới đây tìm nàng.
Phục thần y cũng quen, e rằng Thục vương chính là coi trọng Xu Xu?
Xu Xu dẫn điện hạ qua viện của sư phụ.
Vẫn ở ghế đá trong viện như , Xu Xu thấy bồn hoa sơn đặt bàn.
Ứng Đương là một loại thuộc họ hoa sơn , lượng hoa rõ ràng, mười tám bông hoa, bông hoa chút héo, nụ hoa chung quanh cũng như , lá cây khô vàng, nếu nàng nhầm thì đây là loại hoa sơn quý, tên gọi là Thập bát học sĩ.
Xem như là một giống quý.
Xu Xu hoa, Phó Liễm Chi cúi đầu Xu Xu.
Lần cũng lấy cớ hoa héo để gặp , mà là Thập bát học sĩ của sư phụ sinh bệnh nên để cho mang hoa tới cầu cứu Xu Xu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn như đậu hũ của Xu Xu vô cùng chuyên chú, đầu cúi xuống, gió thổi một vài sợi tóc dán khuôn mặt nàng, đôi lông mi như rèm cuốn của nàng nhẹ nhàng chớp chớp.
Phó Liễm Chi thấy giọng mềm mại của Xu Xu, “Điện hạ, đây là Thập bát học sĩ ?”
Phó Liễm Chi đáp ‘đúng’, lúc Xu Xu ngẩng đầu thẳng mắt , thấy đôi mắt nàng nhẹ chớp, trong lòng đột nhiên cảm giác xôn xao.
Hắn : “Chuyện của ngươi bổn vương cũng , bổn vương thể giúp gì cho ngươi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-166.html.]
Giúp gì? Xu Xu ngẩng đầu, đôi mắt phượng của che dấu sát niệm, g.i.ế.c Trần gia?
Xu Xu run sợ, đương nhiên nàng thương hại Trần gia, nhưng để cho tay , hai họ dính líu rõ ràng, huống chi là vương gia, thanh danh lắm, nếu còn g.i.ế.c vô tội. . . . . .
“Không cần.” Xu Xu buồn , “Cho dù thế nào cũng đa tạ điện hạ.”
Phó Liễm Chi nhíu mày, chuyện, đối với thì những đối xử như với Xu Xu nên g.i.ế.c bộ .
Xu Xu chuyện với , chỉ chỉ hoa bàn đá, “Điện hạ, đây cũng là hoa của vị trưởng bối của ngài ?”
“.” Vẻ mặt Phó Liễm Chi dịu chút, lúc vẫn Xu Xu.
Xu Xu cảm quan linh mẫn, phát giác điện hạ vẫn nàng, nàng : “Điện hạ, lúc bồn hoa dưỡng , thần nữ thể theo ngài xem mấy hoa khác trồng thế nào ?”
Cả ngày tiếp xúc với đống hoa cỏ , nàng cũng càng ngày càng thích mấy bông hoa xinh , thấy thì tâm tình cũng lên.
“Được.” Phó Liễm Chi .
Xu Xu thấy cũng muộn, do dự mở miệng, “Điện hạ, canh giờ còn sớm, thần nữ về phủ .”
“Bổn vương tiễn ngươi.” Phó Liễm Chi dậy, ảnh cao lớn bao trùm lấy Xu Xu.
Xu Xu thở dài dậy theo, nàng còn ôm lấy chậu hoa bàn nhưng Thục vương cúi ôm lấy chậu hoa.
Hai ngõ nhỏ bên cạnh Đức Thiện Đường, xe ngựa đều ở bên , Xu Xu với Trân Châu một tiếng lên xe ngựa của Thục Vương.
Nàng đang tính đường trở về sẽ rõ với điện hạ.
Xe ngựa chậm rãi khỏi ngõ nhỏ, chiếc mành nặng ngăn cách âm thanh bên ngoài.
Bên trong xe ngựa, hai cũng chuyện, lúc đến một đoạn đường yên tĩnh, Xu Xu thử mở miệng, “Điện hạ, xin hỏi vị trưởng bối của điện hạ là ai? Nếu để thần nữ tự đem hoa qua là , đỡ phiền điện hạ.”
Lời của Xu Xu cũng coi như ý tứ rõ ràng, là hy vọng tự đem hoa tới, nếu trưởng bối của điện hạ thấy hoa nào chăm thì đưa nàng là , cần điện hạ chạy chạy như .
Đương nhiên Phó Liễm Chi hiểu , bộ dáng trong trẻo lạnh lùng của càng thêm đạm mạc, : “Trưởng bối là sư phụ của bổn vương, là một yêu hoa cỏ, ở một viện phía nam trong vương phủ.”
Sư phụ? Xu Xu chút kinh ngạc, nàng bao giờ tới sư phụ của điện hạ.
cũng là chuyện bình thường, lúc nàng còn linh hồn cũng là mỗi ngày đều tới hoàng cung.