“Không thể nghĩ tới, thể tin , thế nhưng ôm sai đứa nhỏ, huyết mạch nông gia ở phủ Quốc Công hưởng vinh hoa phú quý, còn huyết mạch phủ Quốc Công ở nông gia thì đánh chửi mà lớn lên, tất cả việc xem, thật đáng giận, như Tống nhị phu nhân còn định hôn cho hàng giả như nàng cũng thật là thiên vị nàng .”
“Cũng chỉ là hàng giả thôi mà, thể gả cho thiếu niên trúng cử, cũng là quan phu nhân . . . . .”
Nghĩ như , Tống nhị phu nhân đúng là tâm bồ tát, còn định một mối hôn nhân như cho cốt nhục của ngược đãi con .
“Nhìn xem, nương nàng còn dọa tới tiểu quần, con báo xa-li của Tống tam cô nương thật sự là hộ chủ.”
“Ha ha, thật sự là mất mặt mà, nữa, nàng cũng thật giống nương nàng .”
Mọi cứ mãi, dần dần đề tài chuyển sang báo xa-li mà Xu Xu nuôi dưỡng.
“Báo xa-li Tam cô nương nuôi thật , lúc cửa thành đóng cửa nó còn thừa dịp lên núi chơi, đến buổi sáng mới trở về thành, còn mang theo hai con mồi, nhiều ở cửa thành thấy.”
“Ha ha, cũng là con báo dọa , cũng gặp qua nó một .”
Tống Ngưng Quân rốt cuộc thể tiếp nữa, da mặt nàng đỏ lên hai thanh niên đang chằm chằm nàng , thẹn quá thành giận : “Còn mau đỡ mẫu các dậy .”
Trần Hổ Trần Tài nghĩ đến dung mạo dưỡng nữ , còn khí phái của phủ Quốc Công, rốt cuộc thì quan hệ gì với bọn họ, bọn họ chút oán hận lúc mẫu đối xử với Xu Xu như thế, nếu đối với Xu Xu một chút, chẳng vinh hoa phú quý bọn họ cũng sẽ một phần ?
Hiện tại chỉ thể cùng phủ Quốc Công ghét bỏ tới nơi xa sinh sống.
Hai nâng Tôn thị đang ngất xỉu rời khỏi cửa hông phủ Quốc Công.
Trần Bảo Nhi vẫn ồn ào, “Ca, đói bụng , vì Xu Xu tỷ tỷ cho chúng . . . . .”
“Ngươi câm miệng .” Tống Ngưng Quân nàng ầm ĩ đến đau đầu, hơn nữa cả đường nàng ồn ào cho mấy qua đều bọn họ.
Trần Bảo Nhi chạy tới đẩy Tống Ngưng Quân một phen, mắng: “Ngươi mới là tỷ tỷ của , đồ đáng ghét nhà ngươi mau cút .”
Lời là nàng học theo Tôn thị, mỗi ngày Tôn thị đều mắng Xu Xu như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-164.html.]
Tống Ngưng Quân tức giận giơ tay, đang giáo huấn Trần Bảo Nhi hai câu, Trần Hổ : “Muội , chúng ở đây?”
“Ngươi đừng gọi . ” Tống Ngưng Quân tức đến nghẹn lời, “Tới khách điếm.”
Nàng bỗng sửa chủ ý, “Tìm hai xe ngựa tới phố bắc. ” Bên ít viện trống, thuê một gian cho bọn họ ở , bằng khách điếm đến , bọn họ lung tung, chính mỗi ngày đều nên khác thấy cũng .
Ở một chỗ hẻo lánh thì thấy nàng cũng ít hơn.
Tống Ngưng Quân thuê hai xe ngựa đưa Trần gia tới phố Bắc, bên đều là buôn bán nhỏ, chỉ mấy dân nghèo tụ họp cùng .
Có nhiều sân viện để thuê, Tống Ngưng Quân nhanh chóng chọn một chỗ yên lặng trong ngõ nhỏ, ở sâu trong cùng con ngõ.
Lúc ở xe ngựa Tôn thị tỉnh , quần áo bà ướt đẫm còn thoảng mùi nước tiểu, dọc đường mặt Tống Ngưng Quân đổi chỉ dùng khăn tay che mũi , Trần Hổ Trần Tài bộ dạng lãnh đạm của nàng cũng chút thích nàng , nếu năm đó ôm sai đứa nhỏ thì bây giờ nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ sinh lớn lên ở gia đình nông thôn, hiện tại thể ngạo mạn khinh !
Trần Bảo Nhi trong xe ngựa ăn bánh bao, miệng dính đầy mỡ.
Là nàng nháo loạn đòi mua, Tống Ngưng Quân mua ít, hai em Trần gia ăn xong.
Tôn thị ngửi thấy mùi bánh bao thì cũng tỉnh .
Bà nữ nhi ruột thịt ở đối diện mặc một vải thêu còn giày đế vải, khuôn mặt trắng nõn thanh tú thì trong lòng bỗng thấy ngổn ngang, “Quân nhi, , là nương của con.”
Tống Ngưng Quân che mũi, cũng đáp lời của Tôn thị.
Tôn thị cẩn thận tiếp, “Quân nhi, con, con nhớ tới nương .”
Tống Ngưng Quân nhíu mày, “Bà tránh xa một chút, bà hôi quá.”
Tôn thị cứng đờ, nắm góc áo chút khổ sở, bà nhớ tới lúc Xu Xu thả con mãnh thú cắn bà , trong nháy mắt bà liền đổi sắc mặt, há mồm nhục mạ Xu Xu một chút.
Rốt cuộc Tống Ngưng Quân cũng thể tiếp tục kiên nhẫn, “Các chạy tới kinh thành như cái gì! Có là sẽ ảnh hưởng lớn tới danh dự của , ban đầu còn thể tìm một nhà cao quý vị hôn phu, hiện tại bởi vì các ngươi, tất cả những gì đều là bỏ !”