Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Suối Tiên Trong Mơ - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-01-03 18:21:44
Lượt xem: 53

Giờ khắc này, Thôi thị cảm thấy tim mình như đang bị hết nhát d.a.o này đến nhát d.a.o khác đ.â.m vào.

Cuối cùng bà không nhịn được, ôm Xu Xu khóc lên.

Ngay cả Cao thị cũng không kiềm được mà lau nước mắt, Tống Ngọc Đình cũng đỏ cả mắt.

Tống Ngưng Quân đứng ở cửa, m.á.u lạnh chân run rẩy, nàng ta giống như bị người ta lột da, ánh mắt những người đó mang theo sự soi mói đều đổ dồn về phía nàng ta và Tôn thị.

Tôn thị xấu hổ đứng ở ngoài kia, bà ta cảm thấy mình phải làm gì đó, nếu không thì không biết người ngoài sẽ nói gì về bà ta, lỡ như ảnh hưởng đến Quân Nhi thì phải làm sao?

Tôn thị tiến lên hai bước, hai tên thị vệ trong phủ đều bị lời lẽ của Tam cô nương làm cho khiếp sợ, không phòng bị Tôn thị, mà để cho bà ta đi vào trong cửa.

Tôn thị vừa định đưa tay chạm vào người Xu Xu thì chợt nghe một tiếng gầm nhẹ, một bóng đen lao về phía bà ta, Tôn thị còn chưa thấy rõ thứ gì, đã bị bổ nhào xuống đất, tiếp theo đã ngửi thấy mùi gì đó rất nặng, Tôn thị mở mắt ra phát hiện là một con thú với cái miệng đầy máu, bà ta bị con mãnh thú kia đè dưới thân, hàm răng bén nhọn gần trong gang tấc.

“A a!” Tôn thị sợ đến mức thét chói tai, một trận mùi khai truyền đến, bà ta bị dọa cho tè cả ra quần.

Trần Hổ Trần Tài cũng bị dọa sợ, mãnh thú to như vậy, lại đột nhiên lao đến, ai mà không sợ chứ.

Trần Bảo Nhi bị dọa sợ gào khóc, trong miệng la hét tỷ tỷ, tỷ tỷ.

Tôn thị sợ đến mức c.h.ế.t ngất, Tiểu Lỵ thu hồi hàm răng bén nhọn, chán ghét lùi về bên chân Xu Xu, l.i.ế.m liếm chân trước.

Thị vệ trong phủ phản ứng kịp, vội vàng xách Tôn thị lên ném ra ngoài cửa.

Xu Xu còn đang run rẩy, đầu cũng không muốn ngẩng lên, càng không muốn nhìn thấy những người này.

Nghe thấy tiếng khóc thê lương của tiểu cô nương, Thôi thị tức giận ngập trời, bà vỗ vỗ lưng Xu Xu, xoay người nắm lấy cánh tay Tống Ngưng Quân, đẩy nàng ta ra ngoài cửa, lạnh lùng nói: “Vị này mới chính là tỷ tỷ huyết mạch tương thông với ngươi, mới là người của Trần gia các người!”

Bên ngoài ầm một tiếng xôn xao bàn tán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-161.html.]

Ngay từ đầu khi Thôi thị nói “Đến đây liền muốn bắt quàng làm họ với cốt nhục của ta sao! Sao không hỏi xem nữ nhi thân sinh của các người thế nào rồi!”, bọn họ đã nghi ngờ có phải có chuyện gì đó rồi hay không.

Bây giờ sự thật rõ ràng rồi, thì ra Nhị cô nương Tống gia vốn không phải hài tử của Nhị phu nhân, căn bản không phải huyết mạch của Phủ Định Quốc Công!

Hai nữ nhân, hai hài tử, cùng tuổi, Phủ Định Quốc Công nói với bên ngoài là song thai, trong trận phản loạn mười ba năm trước, nữ quyến Phủ Định Quốc Công về với tổ tiên tị nạn.

Năm trước đột nhiên đón Tam cô nương về…

Hơn nữa Phủ Định Quốc Công nhất quyết định ra mối hôn sự như vậy cho Nhị Cô Nương Tống gia.

Toàn bộ mọi thứ đều sáng tỏ rồi, hai nhà ôm nhầm hài tử, năm trước vì chuyện gì đó mới có thể khiến Phủ Định Quốc Công tìm lại được huyết mạch thực sự đã bị thất lạc bên ngoài về.

Hơn nữa nhìn phản ứng của Nhị Phu Nhân Tống gia còn có Tam cô nương Tống gia nữa, chỉ e là huyết mạch thực sự lưu lạc bên ngoài đã chịu không ít khổ cực, e là bị người đàn bà rách rưới kia bắt nạt thê thảm rồi.

Chậc chậc, Nhị Phu Nhân Tống gia quả thật quá rộng lượng, vậy mà còn chấp nhận nuôi dưỡng hài tử của gia đình đã bắt nạt cốt nhục thân sinh của mình.

Lại còn định cho huyết mạch giả một hôn sự như vậy, quả thật đối xử quá tốt với nàng ta rồi.

Cũng khó trách trước đó dù người ngoài nói thế nào, Thôi thị cũng nhất quyết gả Nhị cô nương Tống gia cho một nhà thấp kém hơn mình.

Thân phận như vậy, không phải chỉ có gả vào nhà thấp hơn mới có thể có cuộc sống hạnh phúc như ý sao?

Phủ Định Quốc Công quá tốt bụng, đối xử với thứ giả mạo lại tốt như vậy.

Người bên ngoài đứng xem náo nhiệt cũng không nhịn được nhỏ giọng nói ra nói vào, kinh thành có tin tức chấn động rồi đây.

Chậc chậc, thật sự là ai cũng không ngờ rằng Thôi thị bị người ta mắng là lòng dạ độc ác, thật ra lại là một người mềm lòng, thì ra nguyên nhân là như vậy!

“Mẫu thân, mẫu thân người không cần Quân nhi nữa sao, Quân nhi vẫn xem các người như người nhà mà.” Tống Ngưng Quân bị người gác cổng đẩy ra ngoài, trong lòng hoàn toàn hoảng loạn, hai mắt đẫm nước mắt nhìn Thôi thị bên trong cánh cửa.

Mặt Thôi thị không chút thay đổi, nói: “Trước tiên con hãy lo sắp xếp ổn thỏa người thân của con đi đã, ta sẽ không cảm kích họ, họ không hề có công ơn nuôi dưỡng với Xu Xu của ta, ta đối đãi với con mới là công ơn nuôi dưỡng thực sự! Họ đối xử với Xu Xu không đánh thì mắng, Xu Xu ở nhà các người phải làm những công việc nặng nhọc nhất, cho nên ta sẽ không để cho họ vào phủ, thậm chí, nếu để cho ta thấy mặt họ một lần nữa thì ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho họ đâu!” 

Loading...