“Không cần.” Vua Thuận Hòa đổ một viên thuốc uống cùng với nước ấm, hoàng nhi thể tin tưởng thì ông cũng thể tin tưởng.
Viên thuốc theo nước ấm đến dày, Vua Thuận Hòa phát hiện một cảm giác ấm áp từ dày di chuyển đến từng bộ phận trong cơ thể, ông thể rõ cảm giác , tóm là vô cùng thoải mái.
Vua Thuận Hòa chút kinh ngạc, ông cho rằng thuốc tiểu cô nương phối, nhiều lắm chỉ là bồi bổ dày, bây giờ xem đơn giản.
Vua Thuận Hòa cũng quá để ý, chỉ cho rằng hiệu quả thuốc Tam cô nương Tống gia phối cũng tồi.
Ông phất tay cho Trần Vượng Đức lui , tiếp tục phê duyệt tấu chương, tới nửa khắc đồng hồ, ông chút mệt mỏi, đây là chuyện hiếm gặp.
Ông vua mười lăm năm, luôn vì nước vì dân, gánh nặng đường xa, trọng trách vai thường thể tưởng tượng , cũng vì , giấc ngủ của ông lắm, đêm ngủ ngon, bình thường buổi tối thường phê duyệt tấu chương, đợi đến lúc thật sự buồn ngủ mới dừng, cũng cảnh trong mơ quấn lấy , khó giấc ngủ ngon.
Ngay cả thái y cũng cách nào cải thiện tình trạng .
lúc uống thuốc của Tam cô nương Tống gia tặng đầy nửa canh giờ mệt mỏi bủa vây, thật sự chịu nên đành bảo thái giám chuẩn nước tắm rửa xong sẽ ngủ.
Vua Thuận Hòa giường trực tiếp ngủ say, cho đến bây giờ Trần Vượng Đức cũng từng thấy hoàng thượng giấc ngủ nhanh như , hoảng sợ, nhẹ nhàng gọi hai tiếng hoàng thượng, lấy một chút động tĩnh nào, Trần Vượng Đức hồi hộp, tay chân luống cuống sai tiểu thái giám gọi Viện Sử của Thái Y Viện.
Viện Sử của Thái Y Viện nhanh chóng đến, Trần Vượng Đức dám ầm lên, lập tức kể tình huống của Vua Thuận Hòa với Viện Sử.
Viện Sử cũng quá sợ hãi, lập tức tiến đến long sàng, nhẹ nhàng gọi hai tiếng Hoàng thượng, thuận hòa đế động tĩnh gì, Viện Sử bất chấp thứ, lập tức bắt mạch cho hoàng thượng.
Lại phát hiện mạch đập của hoàng thượng bình , chỉ là ngủ ?
Viện Sử kinh ngạc, Trần Vượng Đức nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng ?”
Viện Sử cũng nhỏ giọng : “Hoàng thượng chỉ ngủ thôi.”
“Vậy chút động tĩnh nào?” Trần Vượng Đức : “Hoàng thượng mới uống xong thuốc Tống gia Tam Cô nương phối, đó buồn ngủ, lên long sàng liền mê man, lão nô thật sự hoảng sợ.”
Viện Sử phát hiện Hoàng đế chỉ ngủ quá say mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-152.html.]
Hắn qua kiểm tra viên thuốc trong bình sứ trắng, Hoàng đế, chắc chắn dám nếm thuốc, chỉ đặt dưỡi mũi ngửi ngửi.
Bên trong vài vị dược liệu thể đoán , là dược liệu bổ , nhưng nếm nên thể khẳng định toa thuốc và dược hiệu cụ thể.
là Vua Thuận Hòa chỉ ngủ quá say, đến giờ triều, Trần Vượng Đức cẩn thận gọi dậy.
Lần gọi vài tiếng, Vua Thuận Hòa thể tỉnh dậy, ông dậy, cảm thấy tinh thần tỉnh táo, bao giờ tinh thần như , cứ như trở trạng thái thời còn trẻ tuổi.
Vua Thuận Hòa thấy Viện Sử của Thái Y Viện cũng ở đây, lên tiếng hỏi, Trần Vượng Đức cung kính kể chuyện hôm qua cho Vua Thuận Hòa .
Vua Thuận Hòa ngủ quá sâu, cũng trách hai , để Viện Sử lui , Trần Vượng Đức hầu hạ Vua Thuận Hòa mặc long bào.
Trần Vượng Đức tán thưởng : “Thuốc của Tam cô nương Tống gia quả nhiên thần kỳ.”
“Tam cô nương Tống gia thực sự giỏi, tuổi còn trẻ bản lĩnh .” Vua Thuận Hòa to, tâm tình thoải mái, là ông coi thường Tam cô nương Tống gia.
… …
Sáng sớm hôm , Xu Xu và Tống Ngưng Quân qua viện tổ phụ tổ mẫu thỉnh an, Xu Xu thấy hai mắt Tống Ngưng Quân sưng đỏ, uể oải chút tinh thần, sợ là hôm qua xảy chuyện gì đó.
Xu Xu thỉnh an xong đình viện rèn luyện, Tống Ngưng Quân ở bên cạnh tổ mẫu chịu rời .
Thịnh Thị thấy tinh thần cháu gái , đau lòng hỏi: “Quân nhi ? Đáy mắt xanh xao, đêm hôm qua ngủ ngon ?”
Tống Ngưng Quân thấy tổ mẫu quan tâm, nước mắt rơi xuống, cộp một tiếng quỳ gối mặt Thịnh thị: “Cầu xin tổ mẫu chủ cho Quân nhi.”
“Quân nhi mau lên.” Thịnh thị kéo Tống Ngưng Quân dậy, : “Có gì uất ức cứ với tổ mẫu, và tổ phụ sẽ chủ cho con.”
Tống Ngưng Quân thuận thế dậy, rúc lòng Thịnh Thị thút thít : “Tổ mẫu, mẫu tìm cho con một mối hôn sự, nhưng Quân nhi gả, ở trong phủ phụng dưỡng và tổ phụ còn phụ mẫu nhiều hơn, con thật sự lập gia đình.”
Thịnh Thị giật : “Thì Quân nhi đau lòng vì chuyện , nhưng xuân là con mười bốn tuổi , dù vẫn mai mối, việc mẫu con tìm hôn sự cho con, và tổ phụ con cũng xem qua, trai là chăm chỉ vươn lên, con gả cần hầu hạ cha chồng, còn của hồi môn các ma ma đem qua, cuộc sống cũng sẽ thoải mái.”