Lúc mới ôm chậu hoa lan héo úa tới Đức Thiện Đường.
Lúc qua đó, Xu Xu đang bắt mạch cho bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc.
Thiếu niên tuấn mỹ mặc một y bào màu đen cửa Đức Thiện Đường, hầu như ở kinh thành đều , còn hít thật sâu một .
Phục thần y cũng chú ý tới Thục Vương điện hạ, ông : “Điện hạ, ngài đây là?”
Ánh mắt Phó Liễm Chi sâu thẳm dừng Xu Xu, Phục thần y lập tức hiểu, Xu Xu cũng cắn môi , buông tay đang xem mạch cho bệnh , gọi Đại sư Phục Vinh Xuân đây tiếp tục chẩn bệnh cho bệnh hộ nàng, lúc Xu Xu mới tới bên cạnh Thục Vương, nhỏ giọng : “Điện hạ, tới là vì bồn hoa lan trong tay ?”
Con ngươi Phó Liễm Chi trong trẻo nhưng lạnh lùng nàng, “.”
“Điện hạ theo đây.” Trong lòng Xu Xu hiểu rõ vì Thục Vương đến.
Hai tới sân viện cách vách của Phục thần y, trong nhà còn một viện lớn, trong viện còn bàn ghế bằng đá, Xu Xu tới chỗ , ánh mắt phía chằm chằm nàng.
Da đầu Xu Xu chút run lên, nàng thằng tới bàn đá, “Mời điện hạ , điện hạ uống ?”
Trong lòng Xu Xu hiểu rõ Thục Vương đến là vì hoa lan, chỉ là lấy cớ tới tìm nàng.
Xu Xu xuống đối diện với , ánh mắt chằm chằm hoa lan mà dám Thục Vương.
Ngược , Phó Liễm Chi khắp nàng, thấy khuôn mặt nàng trắng bệch, hàn ý cũng giảm vài phần, cố hết sức để giọng của trong trẻo hòa nhã, “Hôm nay trưởng bối thích bồn Nguỵ tử mà Tam cô nương đưa tới phủ, trưởng bối là yêu hoa cỏ, đành lòng để bồn Diệp lan c.h.ế.t ở trong tay ông , cho nên hy vọng Tam cô nương thể giúp cứu sống bồn hoa lan .”
Xu Xu chỉ thể gật đầu ‘’.
Cho dù ý của như thế, Xu Xu cũng cách nào để cự tuyệt.
Nàng thậm chí thể chất vấn ý với nàng , tôn ti khác biệt, nàng chỉ là thần tử chi nữ, là Hoàng trưởng tử, là vương gia Thánh Thượng tự sắc phong.
Phó Liễm Chi tới mau, cũng mau, quả nhiên là đem bồn hoa lan đưa cho Xu Xu luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-148.html.]
Chỉ còn Xu Xu ngẩn với bồn hoa lan, trong chốc lát nàng nhíu mày, lát nghiêm mặt chống má.
Buổi tối khi Xu Xu về phủ Quốc Công còn mang theo hoa lan về, may là trong đống sách chăm sóc hoa cỏ vài ngày nàng mua về cũng một cuốn sách nuôi dưỡng hoa lan.
Ăn xong bữa tối, Xu Xu dùng cam lộ pha với một chút nước, bắt đầu tưới bồn hoa lan.
. . . . . . . . .
Bên Xu Xu vì chuyện của Thục Vương mà ngủ .
Bên Thôi thị cũng đang lo nghĩ chuyện của Tống Ngưng Quân, đó vài ngày bà hỏi một hộ gia đình, là ở thị trấn gần kinh thành, tuổi tác công tử nhà chút lớn, năm nay mười tám, thời điểm thi Hương cũng trúng cử, cha trong nhà đều mất, chỉ còn một lão tổ mẫu, cũng là hiếu thuận chăm chỉ.
Bộ dạng cũng tồi, Thôi thị còn cố ý để trượng phu điều tra công tử , phẩm hạnh thể chê, cũng là loại thư sinh sách trói gà chặt, ngày thường còn thể nhiều việc.
Trượng phu còn cố ý xem qua bài văn của , là kỳ thi mùa xuân sắp tới thể đỗ cống sĩ*.
(*) Người ứng thí tiến sĩ
Bà đang suy tính đồ cưới, đó để Tống Ngưng Quân gả qua đó, ở gánh nặng cha chồng, chờ đến khi phu quân nhập con đường quan cũng thể quan phu nhân , tiền bạc trong tay cũng ít, cũng sẽ thoải mái.
Thôi thị quyết định như , sẽ qua với Tống Ngưng Quân, đó để bà mối tới cửa mai.
Đương nhiên, bà cũng tính toán giấu diếm phân phận của công tử với Tống Ngưng Quân, cứ rõ thì vợ chồng hai mới mâu thuẫn.
Nửa tháng Tống Ngưng Quân chút gầy yếu , bà cũng chút thương hại.
Nàng cẩn thận hỏi: “Mẫu , nương tìm Quân nhi chuyện gì ?”
Thôi thị hai gò má gầy yếu của Tống Ngưng Quân, trong lòng nhịn thở dài, rốt cuộc cũng là ân dưỡng dục, tình cảm là thứ thế gian khó dứt bỏ, nhưng bà thể để ý đến cốt nhục sinh của , tình cảm dưỡng dục với Tống Ngưng Quân, nhưng cũng đau lòng cho Xu Xu.
“Quân nhi.” Thôi thị nắm tờ giấy trong tay, “Thương tổn mà con gây cho Xu Xu thể dễ dàng tha thứ , nhưng con cũng là do nuôi lớn, mặc kệ như thế nào, cũng hy vọng con thể hạnh phúc khang thuận, nhưng cũng thể để cho con cùng ở trong phủ với Xu Xu, cho nên tìm một mối hôn nhân cho con.”