Xu XU lắc đầu, “Không cần.” Vốn là đến Vương phủ tạ ơn, hiện tại thành dùng bữa tối ở vương phủ, kết quả nàng còn ghé bàn ngủ, thể hổ mà còn rửa mặt.”
Ai ngờ gã sai vặt bên ngoài bưng một chậu đồng còn một cái khăn vải mới tinh đến đây, : “Cũng sắp đến bữa tối , Tam cô nương rửa tay , những chuyện khác Tam cô nương cần lo lắng, nô tài tới phủ Quốc Công thông báo , Nhị phu nhân nguyên nhân ngài ở vương phủ dùng bữa.”
Xu Xu đỏ mặt cảm ơn.
Gã sai vặt đặt chậu đồng án thư lui , Trân Châu hầu hạ cô nương rửa tay mang chậu đồng ngoài, nàng gặp Thục Vương tới.
Nàng vội vàng tránh sang một bên.
Thục Vương tới thư phòng, Xu Xu cất quyển tạp ký lên giá sách.
Giá sách cao, nàng còn kiễng chân, lúc lấy xuống thì dễ dàng, lúc trả về khó khăn, bỗng nhiên thấy một bàn tay thon dài cầm quyển tạp ký , còn dễ dàng đặt lên, phía truyền đến giọng nhẹ nhàng của Thục Vương, “Qua dùng bữa .”
Xu Xu đầu, Thục Vương mặt nàng, nàng vội vàng ‘cảm ơn’.
“Đi thôi.” Thục Vương .
Xu Xu cùng Thục Vương qua phòng dùng bữa.
Lúc dùng bữa Trân Châu và nô tài hầu hạ, hai đều gì, chỉ Thục Vương thịt hươu ngon lắm, hương vị tươi mới.
Chờ đến lúc Xu Xu ăn no, là nô tài bưng nước lên hầu hạ nàng rửa tay.
Rửa tay xong, Thục Vương : “Đi thôi, bổn vương tiễn ngươi hồi phủ.”
Xu Xu ‘’.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-143.html.]
Kết quả cuối cùng, Xu Xu đến vương phủ tạ ơn thành ân nhân của trưởng bối mà Thục Vương tới, giữ dùng bữa tối, cuối cùng Thục Vương còn tự đưa nàng về phủ Định Quốc Công.
May mắn hôm nay nàng đến Vương phủ tạ ơn chỉ mẫu và sư phụ , ngày thường nàng sẽ dùng cơm chiều ở chỗ sư phụ, những khác ở phủ Quốc Công cũng hôm nay nàng ngoài gì.
Trở phủ Quốc Công, Xu Xu mới thở nhẹ một .
Lúc cảm thấy chút đúng lắm, khi rửa mặt chải đầu trù y mềm mại nàng trong phòng ngẩn .
Thôi thị từ lúc tin từ Vương phủ, rằng hôm nay Xu Xu ở Vương phủ dùng bữa tối, bà cũng suy nghĩ đợi Xu Xu hồi phủ rửa mặt chải đầu xong thì bà sẽ qua tìm nữ nhi hỏi chuyện
Lúc Thôi thị qua thấy nữ nhi đang ôm đầu gối ghế quý phi, mái tóc đen dài mới khô một nửa rối tung áo lụa, mặt áo lụa ẩm ướt, nàng cũng cho nha tiến , cứ lẻ loi một như , Thôi thị thấy vô cùng đau lòng, lấy khăn vải qua bên cạnh nữ nhi, lau tóc ướt cho nàng, : “Sao cho nha lau khô tóc, cẩn thận dễ đau đầu đấy.”
“Mẫu .” Xu Xu mềm giọng gọi, nhu thuận mặc cho mẫu lau tóc giúp nàng.
Thôi thị lau tóc cho Xu Xu, thấy khuôn mặt trắng nõn mịn màng của nàng vẫn còn dán vài sợi tóc, đưa tay vén sợi tóc tai, dịu dàng : “Bảo nhi của gặp chuyện gì phiền lòng ? Có chuyện vương phủ con cảm thấy phiền phức ?”
Mặt Xu Xu đầy mờ mịt, nàng rúc lòng Thôi thị, vẻ bất lực, : “Mẫu , con chỉ rõ ý của Thục Vương là , , giữ con vương phủ dùng bữa tối, trong lời phần lớn là cảm ơn tình cảm của con, nhưng đối với ơn cứu mạng của , việc tặng thuốc cũng là gì cả nhưng cứ…” Lại đối xử với nàng như , tại chỗ lấy một tỳ nữ, đương nhiên thích nữ tử đến gần, nhưng đối xử với nàng như , gần gũi nàng, bảo nàng thư phòng của sách nghỉ tạm, nào là cảm ơn tình cảm nàng tặng thuốc cho, rõ ràng, rõ ràng chính là…
Nàng đồ ngốc, trong lòng nàng hiểu rõ.
Hơn nữa, Xu Xu vẫn luôn dùng tâm thái kính nể xem như chiến thần bảo vệ Đại Vũ, hề sinh loại tình cảm nào khác với .
E là Thục Vương điện hạ dùng cách gần gũi với nàng cũng tình cảm, chỉ là trùng hợp sự tiếp cận của nàng khiến chán ghét cũng nên.
Từ lời Xu Xu , Thôi thị sự sợ hãi bất an rối rắm của nàng, bà định gì đó nhưng nuốt xuống hết.
, hỏi rõ ràng thì sẽ thế nào, điều Xu Xu vốn như thế. Không bà cảm thấy Thục Vương , Thục Vương ghét nữ tử, nếu như đối xử khác biệt với Xu Xu, trong hậu trạch cũng chỉ với Xu Xu, nhưng như thì Xu Xu sẽ thể nào chuyện nàng thích, cả đời giam giữ trong vương phủ, thậm chí khả năng sẽ lên vị trí , khi đó hậu cung chỉ một , đối với nàng mà , đó là sủng ái, mà là hành hạ, quần thần buộc tội, hậu cung của quân vương chỉ thể một ?