Suối Tiên Trong Mơ - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-01-02 12:32:18
Lượt xem: 41
Xu Xu không hiểu rõ ý, chợt nghe thấy giọng nói mát lạnh của Thục Vương: “Bổn vương còn có chút chuyện cần xử lý, Tam cô nương cứ ở thư phòng tự nhiên, sau bình phong có tháp nghỉ, nếu mệt có thể nghỉ ngơi một lát.”
“Được. . . . .” Xu Xu mờ mịt nói.
Thục Vương liếc nhìn nàng một cái rồi mới rời đi, lúc đi ra ngoài cũng không đóng cửa thư phòng lại, Xu Xu nhìn bóng dáng cao ngất của hắn, cảm thấy chuyện này có chút không khống chế được.
Xu Xu thở dài, còn hai canh giờ nữa trời mới tối, nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngồi ở thư phòng này hai canh giờ, nên nàng đi tới giá sách, nhìn thấy trên đó có đủ loại sách, đủ loại tri thức, nàng chọn một quyển lật xem.
Không lâu sau, gã nô tài đã mang trà bánh điểm tâm đến, Trân Châu cũng tới đây hầu hạ nàng.
Trân Châu cũng ngỡ ngàng, tiến vào nhỏ giọng hỏi Xu Xu, “Cô nương, sao điện hạ còn giữ ngài ở lại dùng bữa tối.”
Xu Xu ngồi ở ghế quan mạo, nửa người trên nghiêng ghé vào án thư, một tay chống má, mày nhăn lại, “Điện hạ nói là cảm ơn ta đã tặng thuốc.”
Trân Châu nhìn cô nương nhà mình, nàng ấy muốn nói lại thôi, nàng ấy muốn hỏi có phải điện hạ có ý với cô nương không, nhưng nghĩ đến tính tình Thục Vương nàng ấy lại sợ làm cô nương sợ.
. . . . . . .
Thục Vương cầm hộp đồ mà Xu Xu đưa tới chỗ sư phụ, lão nhân đang ở chuồng gà, khi thấy đồ nhi tới, ông ấy hỏi: “Liễm Chi tới đây làm gì?”
Thục Vương đưa hộp cho lão nhân, “Tống gia Tam cô nương đưa tới, là phần lễ tạ ơn bồn Ngụy Tử.”
Lão đầu nhi nhận hộp, mở ra thì nhìn thấy hai bình sứ trắng ở bên trong, lại ngửi thấy một mùi thuốc tự nhiên, ông ấy cũng không khách khí, cất gọn cái hộp đi rồi hỏi đồ nhi, “Sao Tống Tam cô nương không tự mình tới đây tặng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-142.html.]
Con ngươi hẹp dài của Thục Vương nhìn về phía sư phụ, lão nhân liền hiểu được, đồ nhi này của ông ấy muốn tiếp tục tiếp xúc với cô nương này mà không muốn để lão nhân này xuất hiện, về sau có chuyện gì còn thông qua hắn truyền lời tới, lão nhân cũng nở nụ cười: “Đã có tâm, sao không để hoàng đế hạ chỉ tứ hôn cho ngươi, tuổi tác của nữ oa oa này tuy còn nhỏ nhưng một hai năm nữa thì ngươi cũng không chờ nổi.”
Thục Vương vẫn không nói gì, hắn nhắm mắt lại.
Lão nhân cũng hiểu biết đồ nhi này, cũng biết được suy nghĩ của hắn, nữ oa oa kia theo thần y học y, nửa năm ngắn ngủi đã có hiệu quả như thế, nhất định là thật lòng thích, hy vọng sẽ đạt được thành tựu, không muốn sống gò ép ở phía sau, nếu đồ nhi thật sự để cho hoàng đế tứ hôn, tất cả những gì nữ oa oa kia có được sẽ thành bọt nước, chỉ có thể ở trong phủ đợi trở thành Vương phi, sợ rằng trong lòng nàng sinh oán hận.
Còn chưa thích mà đã sinh oán hận, sau này kết quả của đôi này sẽ như thế nào?
Lão nhân thở dài, thấy hắn không nói lời nào, cả giận: “Giống như cái hũ nút, thật sự không hiểu sau này cô nương nhà người ta làm sao mà vui được.”
“Sư phụ, đồ nhi cáo từ.” Thục Vương dứt lời, xoay người rời đi.
Lão nhân nắm cái chổi nói với bóng dáng hắn: “Xú tiểu tử kia, tới đây không muốn tâm sự gì với sư phụ sao? Mỗi lần đều như vậy, ngươi và nữ oa oa Tống gia cũng chỉ đơn thuần trao đổi như vậy.”
Thục Vương cũng không nghe nữa, hắn rời khỏi nơi này thì sang một môn khách khác trong phủ để thương thảo công việc.
Sau khi bàn bạc công việc xong xuôi, Thục Vương trở lại Tễ Nguyệt Đường, cả viện im ắng, trong thư phòng cũng im lặng, khi hắn đi vào thấy tiểu nha hoàn của Xu Xu ngồi ở cái ghế con tựa vào cửa thư phòng ngủ say, đi vào bên trong, Xu Xu cũng ghé vào án thư ngủ, hắn bước vài bước đến cạnh Xu Xu, thấy đôi má phấn nộn của nàng lộ ra ngoài, mấy sợi tóc non mềm dính trên gương mặt, làn da nõn nà, hắn nhìn hồi lâu rồi vươn tay đụng vào hai má nàng, xúc cảm không khách với giấc mộng của hắn lắm, mềm mại nhẵn nhụi.
Lúc Xu Xu tỉnh lại thấy ánh nắng mặt trời như tỏa đốt đang len lỏi qua những song cửa sổ chiếu vào trên thân thể của hắn.
Nàng có cảm giác giấc ngủ vừa rồi đã qua mấy đời, nàng đã rất lâu không ngủ trưa như vậy, ngày thường công khóa bận rộn, hai ngày nay vì phối thuốc nên cũng thức đêm.
Nguyên bản nàng còn đang xem tạp ký, chỉ là vì thấy ngày thường đọc những sách nghiêm cẩn, đọc tạp kỹ thì trong đầu lại hỏng bét nên cứ suy nghĩ miên man, kết quả liền ngủ gục mất, nàng bóp bóp cánh tay đau nhức, gọi Trân Châu, Trân Châu lập tức đứng lên khỏi cái ghế con, nàng ấy còn buồn ngủ, rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ.
Trân Châu vội vàng đứng dậy xoa xoa cánh tay đau nhức của Xu Xu, lại thấy trên gương mặt cô nương có dấu hồng nên đã xoa má giúp cô nương, xúc cảm nhẵn nhụi như ngọc, lực đạo của Trân Châu nhẹ đi rất nhiều, da thịt Xu Xu mềm mại, dấu hồng cũng tan mau, Trân Châu nói: “Cô nương, nô tỳ tới phòng bếp lấy nước ấm lại đây giúp ngài rửa mặt.”