Xu Xu thấy đầu Thục Vương còn đội mũ quan, mặc một cẩm bào màu xanh ngọc, cẩm bào còn kim long thêu bằng chỉ tơ vàng, thắt lưng đính ngọc, mắt phượng hẹp dài, mặt như quan ngọc, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đây là đầu tiên Xu Xu thấy mặc y bào màu xanh ngọc, nàng nhớ rõ y bào của Thục Vương đều là màu tối, đơn điệu.
Thục Vương chính sảnh, ở bên cạnh Xu Xu, Xu Xu chỉnh đốn tranh phục và phúc , “Thần nữ bái kiến điện hạ, điện hạ an khang.”
Trân Châu cũng hành lễ theo, Thục Vương liếc qua Trân Châu một cái, gã nô tài mặt thanh tú ở cửa lập tức tiến lên : “Vị tỷ tỷ , là tỷ tỷ theo nô tài xuống uống ăn chút trái cây cho đỡ buồn, cũng để cho mấy chủ tử ôn chuyện một chút.”
Trân Châu thầm nghĩ chủ tử nhà chỉ đến để cảm tạ một chút, mấy câu sẽ rời ngay, ôn chuyện cái gì chứ.
nàng vẫn liếc mắt qua Tam cô nương, thấy chủ tử khẽ gật đầu, nàng mới theo gã nô tài tới phòng khác dùng .
“Tam cô nương .” Thục Vương xuống ghế thái sư đối diện với Xu Xu chỉ chỉ ghế mặt.
Xu Xu dung mạo tuấn mỹ bất phàm của Thục Vương thì trong đầu thể quên bộ dáng lạnh lùng g.i.ế.c địch, nên nàng vẫn chút khiếp đảm, Xu Xu lặng lẽ hít một , cầm cái hộp trong tay đặt xuống cái bàn bên cạnh Thục Vương mới trở xuống ghế đối điện, nàng trấn định : “Hôm ở phủ Công chúa, đa tạ điện hạ giải vây giúp thần nữ, thần nữ vô cùng cảm kích, hơn nữ Ngụy Tử còn là giống hoa quý hiếm, điện hạ sẵn lòng giúp đỡ thần nữ, thần nữ cảm ơn nên phối chút thuốc dưỡng sinh tặng cho điện hạ, nhưng từ điện hạ bồn Ngụy Tử đó, nên đợi đến khi thần nữ nuôi sống bồn Nguỵ tử của công chúa chắc chắn sẽ trả cho điện hạ.”
Nàng một , trái tim cũng đập thình thịch.
Tay Thục Vương gõ gõ cái hộp Xu Xu đặt ở bàn bên cạnh, chậm rãi : “Là Ngụy Tử của một vị trưởng bối, ông là một yêu hoa, nếu Tam cô nương thể dưỡng bồn hoa thì đưa tới chỗ của bổn vương là .”
Trưởng bối? Xu Xu mờ mịt, cũng rõ vị trưởng bối mà Thục Vương đến là ai.
Nhất định là Thánh Thượng, Thánh Thượng cũng hứng thú với mấy thứ hoa cỏ, thôi, mặc kệ là ai, tình vẫn còn đó, đợi đến lúc bồn Nguỵ tử của công chúa sẽ đưa đến phủ Thục Vương, trong lòng Xu Xu âm thầm quyết định, đó ngẩng đầu đối diện với đôi mắt phượng của Thục Vương, mắt hẹp dài, cho nên khi khác vẻ thanh lãnh, con ngươi đen giống như một hồ nước lạnh.
Xu Xu bỗng cảm thấy khẩn trương, lời cảm tạ xong , nàng nên rời ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-141.html.]
Xu Xu chớp mắt, : “Đợi đến lúc thần nữ dưỡng bồn Ngụy Tử chắc chắn sẽ trả cho trưởng bối của điện hạ, hôm nay thần nữ tới đây là để cảm ơn điện hạ, cũng tạ ơn xong, nên thần nữ xin phép cáo từ.”
Nàng xong đang định dậy thì thấy Thục Vương nhẹ nhàng liếc mắt qua nàng, môi mỏng khẽ mở: “Vị trưởng bối đặc biệt với bổn vương, đó vài ngày, thuốc của Tam cô nương Phục thần y đưa tới chỗ trưởng bối công hiệu, là ân cứu mạng với ông , cho nên cuối cùng vẫn là bổn vương cảm tạ Tam cô nương, còn hồi báo phần ân tình , Tam cô nương hãy nể mặt bổn vương mà ở trong phủ dùng bữa tối hãy về.”
Hai tròng mắt của Xu Xu trợn lên, rõ ràng là vô cùng kinh ngạc, nàng lắp bắp : “, nhưng như quấy rầy điện hạ .” Sao giữ nàng dùng bữa.
“Không quấy rầy.” Thục Vương điện hạ : “Hôm qua săn một con hươu, Tam cô nương cũng thể nếm thử một chút.”
Có thể cự tuyệt ?
Khẳng định là thể, Xu Xu hiểu rõ như .
Suy nghĩ trong đầu Xu Xu hỗn loạn, lộn xộn, cũng là nàng nên nghĩ như thế nào, mờ mịt gật đầu một cái.
Thấy bộ dáng của nàng, Thục Vương dậy: “Theo tới đây.”
Xu Xu dậy theo, thấy Thục Vương đến bên ngoài, nàng vội vàng đuổi theo.
Thục Vương xuống bậc thang, tới hướng thư phòng ở bên trái, dẫn Xu Xu tới thư phòng đẩy cửa .
Xu Xu cửa thư phòng chần chờ, Thục Vương đầu gọi nàng, “Vào .”
Xu Xu chỉ thể theo trong thư phòng, thư phòng của Thục Vương rộng rãi sạch sẽ, mấy giá sách từ gỗ tử đàn, đó là sách.
Trước giá sách còn một cái án thư bằng gỗ tử đàn, xứng với mũ quan, án thư còn bày bút mực giấy nghiên, bên trái còn tượng rồng bằng gỗ tử đàn và mấy đồ trang trí bằng ngọc thạch, Xu Xu đoán ở bình phong là tháp nghỉ tạm.