Thục Vương cũng gỡ mặt nạ mặt mũi hung dữ mặt nàng xuống.
“Đa tạ ơn cứu mạng của điện hạ.” Xu Xu cầm lấy mặt nạ, hai má ửng hồng.
Thực trong lòng nàng đang hoảng loạn.
Thục Vương cứu nàng, thậm chí hai còn dán sát , đều lộ biểu cảm chán ghét gì.
Hắn quả thực kháng cự việc nàng dựa sát , Xu Xu cũng đây là chuyện .
Thục Vương nhàn nhạt đáp : “Ngươi ở chỗ chờ cũng vô dụng, bổn vương đưa ngươi hồi phủ .”
Xu Xu lắc đầu: “Đa tạ Thục Vương điện hạ, cần phiền phức như , tự qua xe ngựa bên là , nếu sợ nhà tìm sẽ lo lắng.”
“Đi thôi, bổn vương đưa ngươi qua đó.”
Xu Xu chịu đựng lo lắng trong lòng, : “Đa tạ điện hạ.”
Hai từ con hẻm một con đường khác qua đó.
Dọc theo đường hai đều gì, nhanh đến chỗ xe ngựa Tống gia đỗ, xung quanh lục tục qua , lúc Thục Vương mới rời khỏi.
Chỉ là lúc rời khỏi liếc mắt Xu Xu một cái, trong đôi mắt phượng vẫn trong trẻo lạnh lùng, lộ nửa điểm cảm xúc.
Thục Vương khỏi nhưng những khác của Tống gia vẫn .
Xu Xu tại chỗ nôn nóng qua hai vòng, gần như là động tác trong vô thức của nàng, ai trong lòng nàng bao nhiêu hoảng hốt.
Nếu nàng là nữ tử duy nhất thể đến gần Thục Vương thì thể nào Thục Vương điện hạ cầu hôn nàng .
Dù con nối dòng đối trong hoàng gia quan trọng.
Rất khả năng Thục Vương điện hạ tình nghĩa gì với nàng nhưng chỉ vì thể gần gũi nàng mà cầu hôn nàng.
Nàng cũng chờ mong cuộc sống , nhưng từng nghĩ sẽ sống trong thâm cung u tĩnh .
Xu Xu gấp đến độ xoay quanh, còn nghĩ thể khi về sẽ để mẫu định cho nàng một mối hôn sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-118.html.]
nàng cũng kiếp vui vẻ, lãng phí cơ hội một nữa, nàng cũng tìm phu quân thực sự của đời .
Không bao lâu , Đại , Đại tẩu nắm tay Dao Dao qua, mặc dù chút chật vật, nhưng đều việc gì.
Tống Ngọc Bách thấy Xu Xu cũng thở phào, qua : “Tam về đây .”
Xu Xu bắt đầu bịa chuyện: “ lúc chen đến cửa một hẻm nhỏ, liền từ bên đó về đây chờ các ngươi, Đại Đại tẩu, Dao Dao, các ngươi cũng việc gì chứ.”
Lương Chiêu Chiêu ôn nhu : “Tam đừng lo lắng, chúng đều việc gì .”
Tống Ngọc Bách : “Các ngươi đợi ở chỗ đừng , qua xem những khác.”
“Chàng cẩn thận chút.” Lương Chiêu Chiêu nhẹ nhàng dặn trượng phu.
Tống Ngọc Bách nhanh chóng tìm những khác trong Tống gia, tuy chật vật, nhưng đều bình an vô sự.
Tống Ngọc Bách : “Nếu việc gì thì chúng về phủ .”
Xu Xu chần chừ: “Đại , như thế chắc chắn sẽ nhiều thương…” Nếu nàng theo sư phụ học y, thấy tình huống thể bỏ mặc.
“Tam ở chỗ cứu ?” Tống Ngọc Bách hỏi.
Xu Xu gật gật đầu: “Đợi lửa dập tắt ở lai đây an trí bệnh.” Bỏng xử lý đúng lúc.
Tống Ngọc Bách lập tức căn dặn: “Chiêu Chiêu nàng cùng các hồi phủ , Nhị Tam , các ngươi ở hỗ trợ cứu hoả.”
Các cô nương còn trong phủ ở cũng vô dụng, Lương Chiêu Chiêu hiểu rõ, nàng lập tức dẫn các hồi phủ, để mấy nha đầu hỗ trợ.
Ba Tống gia giúp lấy nước cứu hoả, Xu Xu thì dẫn nha qua bên sư phụ một chuyến.
Nàng cần dược liệu cứu , chỉ thể qua bên sư phụ lấy tạm, Phục thần y lớn tuổi ngủ, Xu Xu đánh thức, chuyện liền gọi Đại đồ dậy, cùng qua.
Xu Xu trở chợ đêm, ngọn lửa dập tắt.
Xu Xu gọi nha mượn ít thùng gỗ từ các hộ dân bên cạnh, bên trong đều chứa đầy nước lạnh.
Ngoài còn bếp lò nấu thuốc, nàng bỏ hoàng cầm, sơn chi, bạch liên và các dược liệu khác trong nồi to nấu sôi vớt bỏ cặn thuốc, bắc thuốc đặt trong thùng gỗ chờ nguội.