Ngày thường cửa chính phủ Quốc Công ít khi mở, chỉ ngày hội hoặc ngày trọng đại nghênh đón khách quý mới mở .
Còn ba cửa khác, cửa bên trái, cửa bên và cửa hậu viện, cửa bên trái là ngày thường chủ tử dùng để ngoài, cửa bên là để hạ nhân trong phủ ngày thường ngoài giúp chủ tử thăm hoặc chạy mua đồ lặt vặt, cũng là cửa cho .
Cửa hậu viện còn là bẩn thỉu hoặc là ngoài ban đêm mới dùng.
Người gác cổng ở cửa bên nếu việc thì cũng tìm phu nhân hoặc lão gia mới đúng, tìm Xu Xu gì?
Vào đêm đông, buổi tối đến nhanh.
Người gác cổng bên hôm đó ăn cơm xong thì canh giữ ở phòng nhỏ ở cạnh cửa bên , thủ vệ trong phủ coi như sâm nghiêm, cửa ngách cũng phủ vệ trông giữ .
Hôm nay thủ vệ phiên mới bao lâu, thấy một bóng tối tới, tứ chi chấm đất, giống như một con động vật lớn, hai gã phủ vệ cẩn thận lên, chờ bóng đen còn nghi hoặc : “Một con mèo thật lớn.”
Một phủ vệ khác : “Mắt ngươi mù , đây là báo xa-li Tam cô nương nuôi.”
“À , đúng là báo xa-li mà Tam cô nương nuôi , nó tới bên gì?”
Hạ nhân trong phủ đều Tiểu Lỵ, đôi khi nó sẽ bộ một trong phủ Quốc Công.
Tất cả thấy mãi thành quen nên cũng ý trêu chọc nó, căn bản nó cũng lười phản ứng họ.
Hai gã phủ vệ cũng hiểu tối mà báo xa-li còn đến đây gì.
Báo xa-li đến bên cạnh hai phủ vệ, qua phủ vệ nâng hai chân cào cào cửa gỗ,.
Hai gã phủ vệ , hiểu ý báo xa-li .
Cuối cùng gọi gác cổng tới, gác cổng là lão nhân hơn năm mươi tuổi, thấy báo xa-li giơ chân cào cửa, lẩm bẩm : “Không là nó ngoài chứ?”
Cho dù báo xa-li khỏi phủ , gác cổng và hai phủ vệ cũng thể tự tiện quyết định.
Vì thế gác cổng tới Thấm Hoa viện tìm Tam cô nương.
Xu Xu xuống, là gác cổng bên tìm, chút buồn bực, dậy mặc xiêm y chỉnh tề mới : “Gọi ông .”
Người gác cổng nhà, thở dài : “Tam cô nương, báo xa-li của ngài tới cửa bên , còn đang cào cửa, lão nô nên , cố ý đây hỏi Tam cô nương một tiếng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-113.html.]
Tiểu Lỵ, nó ngoài ? Ngẫm cũng đúng, mấy tháng nay nó đều buồn ở trong phủ từng ngoài.
Rốt cuộc vẫn là mãnh thú trong rừng, ở hậu viện mãi chịu nổi.
Xu Xu gọi Trân Châu mang áo choàng tới cho nàng, cầm theo lò sưởi nhỏ, lúc mới : “Ta qua đó xem một chút.”
Trân Châu và Linh Thảo theo cô nương nhà qua cửa bên , quả nhiên thấy Tiểu Lỵ xổm cửa.
Tiểu Lị thấy Xu Xu tới, qua cọ cọ chân nàng, Xu Xu xổm xuống : “Tiểu Lỵ là ngoài ?”
“Meo~” báo xa-li cọ cọ bàn tay Xu Xu, ý tứ rõ ràng.
Xu Xu nó ‘meo’ một tiếng chính là đồng ý.
Nó ngoài bộ, Xu Xu gọi gác cổng mở cửa, báo xa-li bước chậm rì rì tới cửa, đầu Xu Xu một cái mới chạy nhanh như gió ngoài.
Tốc độ của nó cực nhanh, còn hơn mấy mãnh thú sinh sống ở ngoài rừng.
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt thấy bóng dáng nó.
Hai phủ vệ , vô cùng kinh ngạc, tốc độ của báo xa-li quá nhanh.
Xu Xu báo xa-li sẽ rời khỏi nàng, nó chỉ là ngoài bộ, chắc là sáng ngày mai sẽ trở về.
Sau khi báo xa-li rời , Xu Xu cũng về phòng nghỉ.
Gần đến cuối năm, thủ vệ kinh thành càng canh phòng nghiêm ngặt, nhưng ngoài buổi tối cũng nhiều.
Sẽ nhiều sẽ thấy bóng dáng một con thú chạy như bay qua đây.
Báo xa-li hiển nhiên quen thuộc đường trong kinh thành, tốc độ của nó cực nhanh, chỉ trong hai khắc chạy đến cửa thành.
Cửa thành còn đóng, giữ của thành chỉ cảm thấy một bóng lướt qua mắt.
Có binh lính mờ mịt : “Vừa cái gì bay qua ?”
“Hình như là một con báo là một con mèo rừng gì đó?” Có thị lực đại khái thấy .