Suối Tiên Trong Mơ - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-12-30 11:48:41
Lượt xem: 38
Tôn Quế Hoa tức giận thiếu chút nữa giơ chân, bà ta than thở còn muốn nhục mạ, “Ngươi, các ngươi mắt chó thấy người thấp, ta, ta nói với các ngươi, cho dù dưỡng nữ m.á.u lạnh, chúng ta còn có nữ nhi thân sinh đang ở phủ Quốc Công! Ngươi, các ngươi chờ đó.”
Nhị lão Lưu gia cười lạnh, cũng không nói nhiều.
Trần Hổ cắn răng, hắn ta âm thầm thề, về sau nhất định phải để những người này tới cửa quỳ xin lỗi hắn ta.
Cho dù Xu Xu mặc kệ bọn họ, bọn họ còn có ruột thịt làm cô nương ở Phủ Quốc Công, cũng không khác gì thiên kim thật kia.
Trần Hổ cầm mấy đồ Lưu gia trả lại, quay đầu đi đổi tiền và đỡ Tôn thị tới y quán trị liệu.
Tôn thị lôi kéo nhi tử nghiến răng nghiến lợi nói: “A Hổ, cha con thế nào? Con, con tới kinh thành tìm muội muội con, nói tất cả việc này cho con bé, để con bé cho người đến g.i.ế.c sạch mấy người này đi!”
“Tìm Xu Xu?” Trần Hổ hỏi, vừa tức nói: “Cha con thiếu người ta ba nghìn lượng bạc, lấy nhà chúng ta gán nợ, bây giờ nhà cũng bị lấy mất, ông ấy cũng bị Huyện lão gia đánh và nhốt vào đại lao.”
“Lão súc sinh này.” Tôn thị tức giận chửi ầm lên, lại nhổ một ngụm nước bọt, “Tìm con tiểu nhân đó làm gì, nàng ta cũng không biết mang ơn, đương nhiên là tìm muội muội thân sinh của con, nàng có quan hệ huyết thống với chúng ta, được ta đưa tới phủ Quốc Công làm tiểu thư mười ba năm, cũng nên báo đáp chúng ta.”
Đưa tới phủ Quốc Công? Trong lòng Trần Hổ lộp bộp một tiếng, giương mắt nhìn Tôn thị, “Nương, lúc trước ôm sai đứa nhỏ, là ngài cố ý sao?”
Tôn thị sao có thể thừa nhận, bà ta cả giận: “Đừng nghĩ nhiều, nương đã nói qua rồi, là muội muội con vận khí tốt.”
Hưởng phúc mười ba năm, cũng nên hồi báo một chút.
Tôn thị bị đánh thành như vậy, lại tốn thêm tiền, bây giờ đi tới kinh thành cũng mất không ít tiền.
Trần gia đã không còn bạc, Tôn thị nghĩ là để hai nhi tử chăm sóc cho thân thể bà ta tốt lên đã, rồi đợi đến mùa xuân sẽ tới phủ Quốc Công tìm khuê nữ thân sinh.
Đến lúc đó Trần gia sẽ mở mày mở mặt, sẽ để cho mấy người bỏ đá xuống giếng kia nhìn thấy!
Còn có Cát Tịch Mai, về sau bà ta cũng phải nhìn thấy!
Cát thẩm lúc này cũng không biết Tôn Quế Hoa nghĩ như thế nào, bà ấy cùng Lư Thải Phượng làm một bàn đồ ăn thật lớn.
Còn lấy hết thịt lợn khô làm lễ mừng năm mới, đặt một bàn đồ ăn lớn, còn cố ý gọi mấy người đang làm việc ở trấn Thượng về uống rượu cùng cả nhà.
Lão gia Lư gia là người chất phác, trên bàn cơm cũng chỉ hỏi mấy câu Xu Xu ở kinh thành sống như thế nào.
Nghe nói Phủ Quốc Công đều rất chiều chuộng Xu Xu, Lư lão gia gật gật đầu, lại cúi đầu nói uống rượu với Mạc Lão Thất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-111.html.]
Mạc Lão Thất mang theo đống hòm xiểng về phủ vệ ăn no nê rồi rời khỏi Lư gia đến khách điếm ở thôn Trấn Thượng.
Phòng ở Lư gia nhỏ, người ở không tiện, Mạc LãoThất dẫn người tới khách điếm ở một đêm, nghỉ ngơi qua loa, sáng mai hắn sẽ khởi hành trở lại kinh thành.
Trở về đều dùng kỵ mã, nhưng trời mùa đông rét lạnh, ngựa cũng không thể chạy nhanh, lúc quay về kinh thành cũng đã bốn năm ngày sau, vừa lúc có thể dùng cơm tất niên.
Đợi đến lúc Mạc Lão Thất và người rời khỏi trở về phủ Quốc Công.
Cát thẩm nhìn một sân đầy hòm xiểng, còn bày vào tận trong phòng, đến cả trong phòng cũng sắp không chứa nổi.
Còn có thôn dân thích náo nhiệt tới trêu ghẹo Cát thẩm, “Tịch Mai, việc hôn nhân của Đại Lang nhà ngươi không còn phải lo, nếu không ta đưa khuê nữ lại đây, ngươi đưa ta mấy rương này làm sính lễ là được.”
“Hiện tại Lư Đại Lang nhà người ta là như thế nào rồi, còn tìm đến nhà ngươi làm cái gì, khuê nữ nhà ngươi có gì tốt lắm sao.”
Mọi người cười vang.
Cát thẩm đuổi mọi người về, mới đóng cửa viện, cho người nhà đem tất rương vào trong phòng.
Chờ đến khi mang vào trong hết mới mở ra, bên trong đều là sơn hào hải vị để ăn, tơ lụa dệt để mặc, chén bát bằng vàng để dùng, trang sức đẹp nhất để đeo, son phấn loại tốt nhất, vàng bạc châu báu đều có cả, thậm chí trong một cái hộp nhỏ, mở ra toàn là ngân phiếu, đếm sơ sơ qua cũng đến mấy ngàn lượng.
Cái hòm đưa cho Lư Thải Phượng còn có xiêm y giày bốn mùa, đều là kiểu dáng vải dệt mới nhất kinh thành.
Trong bảo khố cũng đủ trang sức bốn loại, một bộ trang sức trân châu, một bộ trang sức hồng ngọc, một bộ trang sức được khảm vàm, một bộ trang sức bằng phỉ thúy.
Còn có một cái hà bao nhỏ, bên trong có mấy hạt ngọc vàng cho Lư Thải Phượng dùng.
Nhìn thấy mấy thứ này, người nhà Lư gia có chút sợ.
Cả đời bà chưa được nhìn thấy nhiều đồ tốt như vậy, Lư Thải Phượng lẩm bẩm nói: “Chắc là Xu Xu ở phủ Quốc Công phải được yêu thích lắm.” Nàng ấy cũng có thể yên tâm rồi.
Đối với Thôi thị mà nói, đây căn bản không là gì cả, ngón tay bà phất một cái cũng đã nhiều hơn chỗ này rồi.
Huống chi Cát thị còn cứu Xu Xu một mạng, cho như vậy Thôi thị cũng không thấy quá, nhưng phần cho người Lư gia này cũng đã tạm ổn, nhiều hơn nữa nhà họ sẽ sợ.
Đồng thời Thôi thị cũng xem qua người trong thôn, lúc trước có ai đối đãi với nữ nhi tố, hiện giờ cũng sẽ đáp tạ, cũng không bỏ quên ai.
Ban đêm, cánh cửa Lư gia cũng bị mấy bà mối đến đập phá, đều là làm mai cho Đại Lang nhà Lư gia.
Trong đó của đủ cô nương xinh đẹp ở trấn Thượng, Cát thị lại tính toán sửa nhà một chút, hai gian phòng bên cạnh, để Đại Lang chọn một cái rồi sống cùng vợ là được rồi.