Xu Xu đang tìm xe, thấy chiếc xe ngựa đến tới đây, chút quen mắt.
Nàng ngưng thần, chỉ thấy mành xe ngựa xốc lên, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Thục Vương lộ .
Trong lòng Xu Xu rụt rè, gặp ở chỗ như thế , từ Thục Vương điện hạ ăn sạch cái đĩa xôi nếp táo đỏ của nàng, đó hai cũng gặp .
Thục Vương : “Lên .”
Xu Xu thầm nghĩ, đây là tiện đường đưa nàng hồi phủ ? thích hợp lắm.
Xu Xu nghĩ nghĩ, nhẹ giọng : “Cám ơn điện hạ, phía còn xe , cần phiền đến điện hạ.”
“Đi lên.” Thục Vương điện hạ trầm giọng đáp , mắt giống như hồ băng.
Ngữ điệu rõ ràng lạnh lùng hơn.
Xu Xu sợ hãi, ôm lò sưởi tay lên xe ngựa, Trân Châu đỡ nàng một phen.
Trân Châu do dự, rốt cuộc cũng lên theo, đây là chủ tử của nàng , nhất định bảo vệ.
Xu Xu lên xe ngựa đối diện Thục Vương, Trân Châu cũng xuống bên cạnh cô nương nhà , Xu Xu với Thường thúc: “Thường thúc, thúc cũng lên xe ngựa hồi phủ .”
Thường thúc lên tiếng trả lời ‘’, đương nhiên ông cũng nhận Thục Vương, Đại Ngu ai Thục Vương, nghĩ tới Thục Vương điện hạ đối xử với cô nương nhà họ tệ lắm.
Trân Châu đang buông màn xe xuống, Thục Vương nhíu mi, “Ngươi phía .”
Phía là vị trí đánh xe, Thục Vương để cho Trân Châu ở vị trí phía .
Trân Châu dọa đến mặt mũi trắng bệch, liếc mắt qua chủ tử nhà , Xu Xu âm thầm thở dài, “Không việc gì, ngươi phía .”
Trân Châu vội vàng nhảy xuống xe ngựa, ở phía .
Trong xe chỉ còn Xu Xu và Thục Vương, Xu Xu lời nào để , tay khẩn trương cầm lò sưởi ấm.
Thục Vương thấy nàng khẩn trương ôm chặt lò sưởi ấm, mấy ngón tay nắm chặt gần như còn huyết sắc, trắng đến mức chút trong suốt.
Ánh mắt dừng ở ngón tay trắng như bạch ngọc của nàng, hỏi: “Đi theo Phục thần y học thế nào ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-102.html.]
Xu Xu cũng nghĩ nhiều vì điện hạ chủ động chuyện với nàng, thầm nghĩ : “Bẩm điện hạ, nhận gần hết thảo dược, cũng đang học nhân thể kinh mạch, còn thể xử lý mấy phương thuốc và mấy chứng bệnh đơn giản.” Nàng thể trị liệu một chứng bệnh đơn giản, ngay cả sư phụ cũng dạy nàng bắt mạch, nàng sẽ học .
Thục Vương vuốt cằm, , “Không tồi.”
Khó khi nào thấy vẻ mặt ôn hoà như của Thục Vương, nhưng Xu Xu cũng dám lỗ mãng.
Nàng nhớ rõ bộ dáng g.i.ế.c địch ở chiến trường, còn đáng sợ hơn la sát.
Thục Vương liếc nàng một cái, “Lại đây rót cho bổn vương một chén .” Hắn là Thục Vương đích Thánh Thượng phong, đất phong cũng , còn là đại hoàng tử đương triều, cho dù phân phó trọng thần chi nữ giúp đỡ châm cũng tính là nhục ai cả.
Xu Xu cũng nghĩ nhiều như , là Vương gia, như nàng thể kháng cự.
Nàng trượt theo ghế dài, nửa quỳ gối thảm lông trong xe, bên ngoài xe đủ tráng lệ, nhưng bên trong cái gì cũng .
Ám cách, án kỉ, lò than đá cũng , lò than còn đặt một một ấm nước, án kỷ bày một bộ ấm .
Xu Xu buông lò sưởi ấm trong tay, nhấc cái ấm nhỏ rót nước .
Án kỷ ngay bên cạnh Thục Vương, Xu Xu cúi nửa quỳ gần Thục Vương quá gần, Thục Vương đỉnh đầu nàng, mùi hương tự nhiên tỏa , là mùi dầu thơm tóc, còn chút mùi cỏ cây tự nhiên, cũng cảm thấy chán ghét, sẽ bài xích nàng tới gần.
Xu Xu chế xong nước , ngẩng đầu thấy đôi mắt Thục Vương híp , còn chút đăm chiêu nàng.
Nàng dâng chén lên cho Thục Vương, nhỏ giọng : “Điện hạ, của ngài.”
Thục Vương chằm chằm ngón tay đang cầm chén của nàng, đưa tay tiếp nhận chén , “Ngươi cũng uống chút nước ấm cho ấm .”
Xu Xu tạ ơn, cũng dám uống, tự rót cho một chén .
Nàng thêm lá , cái chén cầm tay nóng hầm hập, hàn ý xua tan ít, đợi đến khi chén nguội, ngón tay đang đông cứng của nàng cũng ấm hơn.
Lúc hai một đường gì.
Ánh mắt đạm mạc của Thục Vương vẫn luôn dừng ở nàng, tựa hồ nghĩ chuyện gì.
Xu Xu đến xương cốt mềm nhũn, Thục Vương đây là ý gì, nàng nhớ rõ vị điện hạ cực kỳ chán ghét nữ tử, thậm chí dễ dàng tha thứ cho nữ tử dám tới gần.
Xu Xu yên, cũng may dọc đường Thục Vương gì thêm, cũng thêm động tác nào.
Xe ngựa ngang qua phủ Thục Vương cũng dừng , mãi khi đến cửa phủ Quốc Công mới chậm rãi dừng .