“Muội việc gì , .” Phương Dương Hoằng xong vội vàng rời .
Thân ảnh chút chật vật, như là chạy trối chết.
Phương Châu Châu đầu giỡn với Xu Xu, “Đây là đầu thấy Nhị ca như .”
Xu Xu cũng nhẹ nhàng nở nụ , mang theo cảm tình gì.
Xu Xu đợi tới giờ Thân thì cùng mẫu rời khỏi phủ Thành Nghị hầu về Phủ Quốc Công.
Sau khi nàng rời , Phương Dương Hoằng tâm tâm niệm niệm khoảnh khắc , thể chịu đựng sự ái mộ trong lòng nên qua tìm mẫu Tiết thị.
Tiết thị mới tiễn nhóm nữ quyến rời phủ, vô cùng mỏi mệt, đang nghỉ ngơi một lát thì thấy nhi tử tới.
Lại dậy mặc xiêm y qua đại sảnh gặp nhi tử, nào khi nhi tử ấp úng do dự mới hỏi bà , “Mẫu, mẫu , thể đính hôn với Tam cô nương Tống gia ?”
Hóa là chuyện .
Tiết thị nở nụ , ngẫm thấy đúng, nhi tử đột nhiên nhắc tới Xu Xu ?
Bà : “Con gặp Xu Xu ?”
Phương Dương Hoằng gật gật đầu, “Buổi chiều con thấy ở trong phòng .”
Chỉ là liếc mắt một cái đánh mất tâm.
“Sao ? Con thích Xu Xu?” Tiết thị hỏi.
Sắc mặt Phương Dương Hoằng đỏ bừng, cũng phản bác.
Tiết thị thu nụ , thở dài, “Kỳ thật cũng thích Xu Xu, lúc mới gặp Xu Xu Minh Tuyết để Xu Xu con dâu , nhưng Thôi di hỏi qua ý kiến Xu Xu, Xu Xu mười lăm tuổi nàng định .” Sao bà hiểu, ý của Xu Xu là cự tuyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/suoi-tien-trong-mo/chuong-100.html.]
Bà đánh giá, căn bản là nhi tử xứng với Xu Xu.
Phương Dương Hoằng ngu, đương nhiên cũng hiểu ý tứ .
Hắn thở dài, mất hồn phách rời .
Tiết thị nhịn thở dài, là con của bà phúc.
Trên đường Xu Xu trở về Phủ Quốc Công, sắc mặt Thôi thị , bà Tống Ngưng Quân : “Quân nhi, hôm nay con với mấy đứa nhỏ chuyện Xu Xu đưa thuốc cho Phương cô nương ?”
Tống Ngưng Quân tội nghiệp : “Mẫu con nghĩ nhiều như , bọn họ đều là khuê hữu lớn lên từ nhỏ với con, con cảm thấy Tam theo Phục thần y học y là chuyện lợi hại, nên mới với các nàng, còn Tam phối dược, nghĩ đến Tư Dư . . . . . .”
Giọng của nàng nhỏ nhiều, giống như rầu rĩ vui, “Mẫu , con sai .”
Thôi thị , theo lý thuyết Quân nhi với mấy khuê hữu mật là sai, nhưng bà để cho Xu Xu trở thành đề tài để nghị luận khi ăn xong.
Hiện tại Quân nhi chuyện ngoài thì tới hai ngày nữa, cả kinh thành đều chuyện Xu Xu bái sư học y.
Bà thở dài, “Thôi.”
Xu Xu cũng kéo tay Thôi thị an ủi : “Mẫu , việc gì, dù thế nào thì chuyện con học y cũng sẽ truyền ngoài, con còn tọa chẩn cho khác, cứ để bọn họ ạ.” Nàng để ý mấy lời tiếng , hiện giờ nàng cũng chỉ là an ủi mẫu , cũng giúp đỡ Tống Ngưng Quân.
Tống Ngưng Quân như thế nào liên quan gì đến nàng.
Trong lòng Thôi thị thư thái chút, vỗ vỗ tay Xu Xu, “Không việc gì, Xu Xu cái gì, nương cùng cha con đều sẽ ủng hộ con.”
Tống Ngưng Quân thiếu chút nữa thật sự tức giận, thật là đôi con tình thâm.
. . . . . . . . . . . .
Trở phủ Quốc Công, Xu Xu cũng để ý chuyện bên ngoài, cả ngày ngoại trừ sách thì cũng qua bên sư phụ học y.
Trong nháy mắt qua một tháng, tới tháng mười hai, khí hậu trở lạnh , gió Bắc Phong thổi đến, thổi đến rát mặt.