Sủng ái cô vợ nhỏ. - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-28 09:39:18
Lượt xem: 56
Ngụy Lôi mặc đồ bảo an màu đen của quán bar, bên hông giắt một cây dùi cui màu đen. So với hình ảnh mà Mỹ Nhân thấy vào sáng nay thì bây giờ trông hắn ta có vẻ lạnh lùng hơn. Cũng đúng thôi, làm bảo an mà mặt mũi trông hiền hòa quá thì những kẻ gây rối sao có thể sợ được?
Miểu Ngư và Uyển Đình rối rít xin lỗi anh ta, sau đó kéo tay Mỹ Nhân và An Tình vào trong.
Khi mọi người đã yên vị trong phòng bao xong thì Miểu Ngư tiếp tục tra hỏi nàng: "Mỹ Nhân, nói mau, tối qua cậu đã đi đâu, làm gì hả? Thành thật khai báo sẽ được hưởng khoan hồng của pháp luật."
An Tình cầm ly rượu đưa cho nàng, nói: "Uống một ngụm để lấy can đảm thú tội."
Mỹ Nhân nhận lấy ly rượu, uống cạn một hơi rồi kể: "Tối hôm qua mình cùng một người phát sinh quan hệ, anh ta là... người bảo an khi nãy."
Uyển Đình lập tức thốt lên: "Bảo sao khi nãy anh ta cứ nhìn cậu chằm chằm, thì ra là có quen biết."
Cả đám người trong phòng bao liền nhao nhao lên vì câu trả lời của Mỹ Nhân. Trước giờ nàng là người có tính cách ngoan hiền nhất trong nhóm, vậy mà bây giờ người được "trải đời " trước lại là nàng.
Miểu Ngư hỏi nàng: "Vậy cậu có bắt anh ta chịu trách nhiệm không? Dù sao đó cũng là lần đầu của cậu."
Mỹ Nhân cúi đầu, nhớ lại chuyện đoạn băng ghi âm kia khiến nàng thực xấu hổ, danh dự hai mươi mấy năm cuộc đời vì một lần uống quá chén mà mất hết, nàng còn mặt mũi nào đi bắt người ta chịu trách nhiệm chứ?
Nàng ngẩng mặt lên, ngại ngùng nhìn đám bạn của mình: "Là mình bám lấy anh ta, kêu anh ta cùng mình ấy ấy, thậm chí mình còn ghi âm trong điện thoại để bảo đảm là tự nguyện nữa."
An Tình dở khóc dở cười với nàng: "Là cậu tự dâng mình đến cửa luôn sao? Ha ha ha, đúng là không nghĩ Mỹ Nhân của chúng ta uống say lại thành dễ lừa như vậy."
Uyển Đình: "Là cậu ghi âm bảo đảm nên anh ta mới dám làm, bằng không là chạy mất dép rồi."
Cả đám lại được một phen cười ầm lên nữa.
An Tình nâng ly rượu lên, chúc mừng Mỹ Nhân: "Nào, chúng ta chúc mừng Mỹ Nhân đã thành phụ nữ rồi nhé."
Mọi người trong nhóm cũng lập tức hùa theo, đều nâng ly chúc mừng nàng.
Những người bạn này của nàng mặc dù cũng gọi là thục nữ ngoan hiền nhưng tính cách thì ngầm nổi loạn, dù không quá trớn nhưng cũng không phải kiểu người sẽ răm rắp nghe lời người khác.
Trước đây Mỹ Nhân mồ côi mẹ, cuộc sống con gái vì vậy không có người tâm sự gì cả. Đến khi gặp Uyển Đình thì mới từ từ hòa nhập, mở lòng hơn. Miểu Ngư và An Tình thuộc dạng khí phách trong nhóm, khóc to cười lớn, mọi thứ đều rất hào sảng.
Mặc dù chuyện nàng mất trong sạch thế này là không hợp chuẩn mực, nhưng chuẩn mực là để con người ta biết điểm dừng, còn các nàng vẫn chưa đi quá giới hạn.
Cả nhóm các nàng uống rượu đến gần mười giờ thì chuẩn bị về nhà. Càng về đêm quán bar sẽ càng ồn ào, thậm chí sẽ có hỗn loạn, dù gì cả đám cũng là con gái, phải biết thân phận mình.
Ba người Uyển Đình, An Tình và Miểu Ngư có nhà nằm ở hướng ngược lại nhà của Mỹ Nhân, sau khi gọi một chiếc taxi thì ba người lên xe về nhà trước, nàng định đi xe bus về.
Nhưng mà nhìn mình ăn mặc thế này thì đi phương tiện công cộng sẽ không tiện, nàng liền lấy điện thoại ra nhấn một dãy số, gọi cho anh trai.
Anh trai nàng lập tức bắt máy, nàng chưa kịp nói gì thì đã vội vàng lên tiếng: "Văn phòng tiếp nhận vụ kiện mới, ba đi uống rượu với mấy người ở tòa án rồi, tối nay em ngủ lại nhà bạn đi, về nhà sẽ không có cơm ăn." Anh nói rồi liền cúp máy.
Mỹ Nhân đứng hình nhìn màn hình kết thúc cuộc gọi.
Xem ra tối nay lại phải tự lực rồi. Nhưng mà khi nãy nàng mới nói với đám bạn của mình sẽ về nhà, bây giờ kêu bọn họ quay xe lại sẽ làm phiền, vậy thì nàng bắt xe đến khách sạn gần đây ngủ tạm một đêm vậy.
Nàng nghĩ một lúc liền lên mạng search số taxi, sau khi đặt xong một chiếc xe liền đứng trước quán bar để đợi.
Mập
Khu phố này là nơi ăn chơi trong thành phố, tập trung đủ thể loại người. Mỹ Nhân trước đây cũng đến nơi này mấy lần nhưng chưa từng về khuya, lần khuya nhất có lẽ là hôm qua với hôm nay.
Hôm qua nàng gặp được Ngụy Lôi, liên tục đeo bám người ta nên đã không gặp được những người khác, chính là những kẻ giống Ngụy Lôi trước đây, lưu manh.
Ba tên thanh niên đầu nhuộm tóc xanh đỏ, mặc áo hoa lòe loẹt đi về phía nàng.
Đứng gần chúng khiến nàng ngửi được một mùi nước hoa của nam giới, nhưng mùi này không giống mùi nước hoa mà anh nàng hay dùng, khiến nàng rất khó chịu.
Một tên kéo tay nàng, cười gian tà nói: "Cô em, đi một mình chán lắm, đi với bọn anh cho vui."
Mỹ Nhân cảm nhận được nguy hiểm, đẩy tay hắn ra không trả lời, bước lại gần phòng bảo an của quán bar.
Hai tên còn lại nắm lấy hai tay không cho nàng đi, một tên có vẻ là đầu đàn lớn tiếng nói với nàng: "Đi cùng bọn anh đi, bọn anh cho em biết thế nào là thiên đường nhân gian, bảo đảm khiến em sướng chết."
Lời bọn chúng nói ra khiến nàng buồn nôn. Mỹ Nhân cố gắng giãy ra khỏi tay chúng không được, liền lấy giọng nói: "Buông tay ra, nếu không tôi hét lên."
Tên đầu đàn cười ha hả nhìn nàng. Khi nãy đứng trong góc hắn đã thấy nàng đích thực là kiểu con gái hiền lành dễ dụ, xem ra không chỉ dễ dụ mà còn ngu ngốc nữa.
"Mau hét đi, xem ai lại cứu em. Nào, hét lên." Hắn vừa nói vừa kẹp cổ nàng, lôi đi.
Mỹ Nhân vùng vẫy, sợ hãi la lên: "Cứu tôi với, cứu tôi với."
Đám lưu manh đó nói đúng. Khu này là chỗ ăn chơi, đám thanh niên các nàng thường đến đây để phóng túng, sẽ không có ai để ý đến tình cảnh của nàng mà giúp đỡ.
Mỹ Nhân vẫn tiếp tục gào thét làm đám lưu manh đó càng hăng máu. Nàng nghe một tên đang kéo mình đi chửi lớn: "Con mẹ mày, để dành sức một lát nữa mà rên cho ông nghe, mày có hét cũng chẳng ai đến cứu."
Bẩn thỉu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sung-ai-co-vo-nho/chuong-2.html.]
Nàng hoảng sợ tột độ, tay chân bắt đầu đ.ấ.m đá lộn xộn. Đám thanh niên đó kéo nàng vào một con hẻm, quăng nàng ngã xuống đất như một bao cát.
Mỹ Nhân bị cơn đau làm cho choáng váng đầu óc. Nàng nghe một tên hỏi: "Anh Cẩu, chơi 1:1 hay là tập thể?"
Nàng hoảng sợ, bọn chúng muốn h.i.ế.p dâm nàng.
Mỹ Nhân dùng sức rống lên: "Cứu mạng, cứu với."
"Chát." Tên cầm đầu lập tức tát nàng một cái thật mạnh.
Nàng nghe trong miệng có mùi m.á.u lan ra.
"Định nhẹ nhàng với mày, nhưng xem ra mày thích cảm giác mạnh nhỉ?" Hắn nâng cằm nàng lên, dí sát mặt mình vào hỏi.
Khuôn mặt của hắn khiến nàng ghê tởm tột độ, nàng lùi đầu về sau, đập trán vào mặt hắn "bốp" một tiếng. Đây là chiêu nàng học được từ anh trai, mặc dù hữu dụng nhưng nó khiến nàng rất đau, cũng khiến kẻ đối diện phải kêu lên.
Tên kia chửi ầm lên, giơ chân định đánh nàng.
Mỹ Nhân nhắm tịt mắt lại. Khi nãy hắn tát nàng một cái đã làm nàng chảy m.á.u miệng, bây giờ nhận cú đá của hắn thì không chừng thổ huyết.
Nàng đợi một lúc mà không thấy đau đớn gì, liền nghe bên tai vang lên tiếng thét của bọn thanh niên.
Nàng mở mắt ra, nhìn thấy Ngụy Lôi trong tay đang cầm gậy sắt dài cỡ nửa mét, đám thanh niên kia thì nằm lăn lóc dưới đất.
Đằng sau hắn còn đứng thêm vài người nữa, tất cả đều mặt mày bặm trợn, nhìn đúng là giang hồ thứ thiệt.
Hắn tiến lại gần nàng, nhíu mày nhìn khóe miệng đang rỉ m.á.u đó, hỏi: "Chúng tát em?"
Mỹ Nhân lúc này không còn hoảng sợ nữa. Nhìn thấy hắn khiến nàng rất an tâm, đám thanh niên kia bị những người đứng sau hắn không ngừng đánh đập, tiếng thét của bọn chúng có phần giống với âm thanh kêu cứu khi nãy của nàng.
"Hức... hức..." Nàng liền rơi nước mắt, ôm chầm lấy người trước mặt, kêu lên: "Tôi sợ quá, hu hu, bọn chúng muốn cưỡng h.i.ế.p tôi, chúng muốn cưỡng h.i.ế.p tôi."
Sắc mặt Ngụy Lôi lạnh tanh, người của hắn mà cũng dám đụng?
Hắn quay lại nhìn đám đàn em của mình, nói một chữ: "Phế."
Đám đàn em của hắn càng đánh hăng m.á.u hơn, ba tên thanh niên đó lăn lộn dưới đất không ngừng kêu tha mạng.
Mỹ Nhân nghe mà trong lòng rất hả hê. Nàng cũng không phải thánh mẫu gì, khi nãy chúng muốn cưỡng h.i.ế.p nàng, g.i.ế.c đi thì đã sao, loại người này làm ô uế xã hội.
Nàng vùi đầu vào lồng n.g.ự.c trước mặt, nắm lấy góc áo của hắn, để hắn bế ngang như công chúa, đi ra khỏi hẻm.
Trước hẻm đậu một chiếc xe hơi màu bạc, nàng không nhìn rõ là kiểu xe gì. Hắn mở cửa đặt nàng lên ghế lái phụ, sau khi cài dây an toàn xong thì vòng qua bên kia mở cửa ghế lái chính ngồi vào.
Hắn nhìn gương mặt trắng bệch vẫn chưa hoàn hồn của nàng, nói: "Lần sau bị bắt đi phải biết cách tự vệ. Em là con gái, ngoại trừ chiêu khi nãy em dùng thì còn chiêu khác hữu dụng hơn dùng để đối phó với bọn chúng."
Nàng ngơ ngác hỏi lại: "Chiêu gì?"
"Đá vào thằng em của chúng." Ngụy Lôi trả lời, đưa tay vén lại tóc của nàng bị xổ rối.
Nàng biết hắn muốn chọc mình cười, cũng nhoẻn miệng thuận theo hắn. Tâm trạng của nàng ổn định hơn một chút, hơi thở cũng dần đều đều,
Ngụy Lôi khởi động xe, hỏi nàng: "Nhà em ở đâu, tôi đưa về."
Nàng đưa tay quẹt nước mắt trên mặt, khịt mũi trả lời: "Không về nhà được, nhà không có ai hết."
"Không có ai sao lại không về được, em không có chìa khóa sao?" Hắn ngạc nhiên hỏi lại.
"Không phải, không biết mật khẩu. Mấy tháng trước làm việc đến nỗi quên về nhà, ba tôi đổi mật khẩu nhưng không nói tôi biết." Nàng trả lời hắn. Sau đó mới nhận ra hình như mình không cần giải thích, chỉ cần nói ngắn gọn là không biết mật khẩu là được, trả lời như vậy có cảm giác như hai người rất thân thiết.
Quả nhiên Ngụy Lôi quay sang nhìn nàng, ánh mắt của hắn rất nóng bỏng, khiến nàng cảm thấy cả người cũng dần nóng lên.
Hắn im lặng tầm mấy giây, sau đó hỏi nàng: "Có muốn về nhà tôi không?"
Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Ngụy Lôi liền bổ sung: "Em ăn mặc như vậy thì có thể đi đâu?"
Hắn nói không sai. Chiếc váy này của nàng trông rất hở hang, khi nãy bị đám lưu manh kia kéo qua kéo lại nên đã dính bụi cát, còn bị rách ở phần lai nữa. Con gái mặc thế này vào buổi tối, lại đi một mình thì rất nguy hiểm.
"Cũng được, làm phiền anh rồi." Nàng xấu hổ, đồng ý.
Ngụy Lôi lái xe đi. Một lúc sau hắn mới nói: "Hôm qua em cũng làm phiền tôi đấy."
Nàng ngượng ngùng, chuyện đó chẳng phải đã qua rồi sao, hắn cứ nhắc lại làm gì?