Sủng ái cô vợ nhỏ. - 15.2
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:55:58
Lượt xem: 28
Mỹ Nhân nằm trên giường, hốc mắt đỏ hoe, ngay cả gối nằm cũng bị ướt một mảng lớn. Nàng vừa thiếp đi một lúc thì đã đến chiều, nhưng mặt trời vẫn chưa lặn, vì sao lại nghe thấy tiếng Ngụy Lôi?
Hắn bên ngoài đẩy cửa bước vào, nhìn thấy nàng nhu nhược nằm trên giường, đã vậy hốc mắt còn đỏ hoe thế kia thì khẩn trương lo lắng, vội vàng ngồi xuống bên cạnh vuốt tóc nàng, cẩn thận chấm nước mắt còn vương trên má nàng.
Mỹ Nhân né tránh bàn tay thô ráp của hắn, lùi về phía sau một chút.
Ngụy Lôi mím môi với hành động của nàng, cố gắng nặn một nụ cười miễn cưỡng, hỏi: "Em khó chịu ở đâu sao?"
"Sáng nay em nghe tin tức." Nàng chậm rãi lên tiếng. "Là phiên xét xử Thế Ba, ông ta bị phán án tử hình." Nàng lại ngắt quãng, im lặng một lúc.
Ngụy Lôi lúc này trong lòng nóng như lửa đốt, tim như có ai moi ra đem treo lủng lẳng trên cây cao, thật sự vô cùng hồi hộp. Hắn không biết nàng có đoán ra chuyện mình đã làm hay không, hay liệu có biết được Thế Ba chính là người đã g.i.ế.c ba mình? Nếu đoán được, nếu đoán được...
"Không phải anh nên nói cho em biết sao?" Chỉ một câu vỏn vẹn này của nàng lại khiến hắn run rẩy trong lòng, như một đứa trẻ lén lút phạm tội bị phát hiện, không biết giải thích từ đâu.
"Mỹ Nhân, em bình tĩnh, có chuyện gì..."
"Em rất bình tĩnh, từ sáng đến giờ, Ngụy Lôi, em bình tĩnh lắm!" Nàng vừa nói mà nước mắt vừa chảy ra, hai tay run rẩy cào vào cánh tay hắn, vô cùng khẩn thiết cầu xin. Đừng xem nàng như kẻ ngốc được không chứ, nàng cũng muốn biết, mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào. Vì sao Thế Ba lại g.i.ế.c ba ba của nàng, vì sao Ngụy Lôi đêm đó lại thương tích trở về? Trước đây nàng không quản, nhưng bây giờ nàng muốn biết, muốn biết ngọn ngành sự việc.
Hắn nhìn nàng nói năng lung tung không rõ ràng, trong lòng cũng rối như tơ vò. Không phải hắn không biết từ sau cái c.h.ế.t của Thẩm Khải Trạch tâm lý nàng đã bất ổn định, chính vì vậy hắn mới nghĩ giấu được đến đâu thì giấu.
Mập
Không ngờ lại đến nước này.
Hắn giang hai tay ôm nàng đang nức nở vào lòng. Một tay vuốt ve lưng nàng để trấn an, tay kia đặt lên tóc nàng dịu dàng xoa xoa.
Mỹ Nhân trong lòng hắn vẫn nấc lên từng tiếng, nước mắt thấm qua khóe miệng mặn chát, nàng vẫn không chấp nhận cái ôm âu yếm này của hắn, lại toan vùng vẫy muốn né ra. Nàng muốn nghe giải thích, hắn không giải thích thì đừng ôm nàng.
Ngụy Lôi thấy nàng lại muốn vùng ra liền ôm nàng chặt hơn, nhanh chóng nói: "Nếu em không nín, tôi sẽ không nói."
Giờ phút nào rồi mà còn muốn cứng rắn với nàng? Nhưng nếu nàng không dừng khóc, người mất bình tĩnh sẽ là hắn.
Tiếng sụt sịt của Mỹ Nhân nhỏ dần rồi tắt hẳn, trong phòng cuối cùng chỉ còn lại tiếng nấc lên ngắt quãng của nàng. Ngụy Lôi vẫn như cũ ôm chặt lấy nàng, chậm rãi lên tiếng: "Mấy tháng trước Thế Ba đến tìm tôi, yêu cầu tôi vận chuyển một lượng lớn ma túy qua biên giới. Tôi không đồng ý, lão liền lấy em ra để uy h.i.ế.p tôi. Tôi khi đó nghĩ, tạm thời chấp nhận trước, sau đó đem em đến một nơi an toàn, sau đó cùng lão trở mặt cũng không muộn. Nên... nên khi đó tôi mới bắt cóc em." Hắn nói rồi buông người Mỹ Nhân ra, để hai người mặt đối mặt với nhau.
Trong mắt Mỹ Nhân vẫn còn đọng lại nước mắt chưa khô, nhưng có thể thấy nàng không bất ngờ với thông tin vừa rồi, nàng đã sớm tự mình đoán được.
Ngụy Lôi mỉm cười với nàng, nói tiếp: "Sau đó tôi giúp lão vận chuyển số ma túy kia qua biên giới, khi sắp đến thời gian giao dịch tôi liền gọi điện nặc danh cho cảnh sát để báo án. Trong lúc chờ đợi vụ giao dịch xảy ra và cảnh sát đến, tôi cùng đám đàn em của lão tán ngẫu, cuối cùng xảy ra mâu thuẫn. Nhưng mà nhờ đó tôi mới biết được, hung thủ g.i.ế.c ba em..."
Mỹ Nhân lại khóc. Nàng lần này là gào khóc, hoàn toàn không kiềm chế.
Ngụy Lôi hoảng hốt ôm nàng vào lòng, hai tay không ngừng xoa lên lưng nàng, nói: "Em đừng khóc, Mỹ Nhân, tôi đã trừng trị tên đó rồi. Trước khi cảnh sát đến tôi tẩn hắn một trận, không chừng hắn không sống nổi đến đồn cảnh sát đâu."
Mỹ Nhân hai tay bấu chặt trên lưng hắn, trong lòng gào thét điên dại: "Vậy thì có gì quan trọng? Bản án của Thế Ba không công bằng, nàng muốn phanh thây xé xác lão già đó. Ba ba nàng đã làm gì lão, vì sao lại g.i.ế.c ông ấy tàn nhẫn như vậy, đó là việc con người sẽ làm sao?"
Mỹ Nhân cứ khóc như điên dại. Ngụy Lôi trước giờ không biết dỗ người khác, còn là người con gái hắn yêu, hắn hồ đồ một lúc vẫn không biết mở lời thế nào trước những tiếng nức nở của nàng. Nghĩ nghĩ một hồi, thôi thì dứt khoát im lặng, ôm nàng vào lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sung-ai-co-vo-nho/15-2.html.]
Cũng không biết may mắn hay xui xẻo, Mỹ Nhân nhịn đói cả một ngày, khóc một chút liền đói lả người, sau đó ngất xỉu.
Hắn hốt hoảng đặt nàng mềm oặt xuống giường, sau đó phân vân không biết có nên gọi bác sĩ không, liền nhìn thấy gương mặt xanh xao của nàng.
Nghĩ một lúc, hắn liền vào bếp pha một ly nước đường, sau đó dùng tăm bông cẩn thận đút từng chút cho nàng. Quá trình rất cần sự nhẫn nại, cũng may đút đến nửa ly thì nàng cuối cùng cũng hé mắt ra.
"Mỹ Nhân, em đừng buồn nữa. Sau này không còn chuyện gì đau khổ nữa đâu, chúng ta sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc. Quá khứ đã qua rồi, hãy để nó ngủ yên đi em." Ngụy Lôi vuốt ve má nàng, vụng về nói.
Quá khứ đã qua rồi, hãy để nó ngủ yên.
Ha, câu này hay lắm. Nhưng nó không chịu ngủ yên thì làm sao đây? Làm sao nàng có thể quên những kỉ niệm tốt đẹp của gia đình ba người? Làm sao nàng có thể chấp nhận sự thật Thế Ba g.i.ế.c ba nàng một cách tàn nhẫn nhưng vẫn được hưởng cái c.h.ế.t nhân đạo của chính phủ? Làm sao nàng có thể chấp nhận?
Ngụy Lôi không biết tiếp tục an ủi Mỹ Nhân làm sao. Nàng cứ mở mắt nằm yên lặng trên giường, một lời cũng không nói. Trong phòng chỉ có tiếng hít thở đều đều của hai con người, sự im lặng đáng sợ dần dần nuốt chửng bầu không khí nhỏ chật này.
"Mỹ Nhân." Hắn nhỏ giọng gọi nàng.
"Tôi muốn về thăm anh trai, tôi nhớ anh ấy rồi." Nàng cuối cùng cũng lên tiếng, sau đó chuyển ánh mắt từ trần nhà qua nhìn hắn.
"Em nói gì cơ?" Hắn không tin vào tai mình. Về thăm anh trai? Đây đã là giờ phút nào rồi mà nàng còn nói những lời này?
Đừng tưởng hắn không biết tính cách của Hạo Huyền thế nào. Nếu như sơ ý để anh ta biết được mấy tháng qua nàng không hề xuất ngoại mà là bị hắn bắt cóc đến nơi này, không phải hắn cũng sẽ lãnh cùng một bản án với Minh Phù sao?
Từ mấy tháng trước hắn đã âm thầm nhận định Mỹ Nhân là người thân duy nhất của hắn rồi, không bao giờ có chuyện hắn buông tay nàng ra. Hắn có một loại cảm giác mơ hồ, nàng chỉ cần sơ sẩy không để mắt đến chắc chắn sẽ biến mất ngay, mong manh vô định.
"Không được." Hắn lạnh lùng dứt khoát từ chối. Đây là câu nói nặng nề nhất suốt mấy tháng qua mà hắn nói với nàng.
"Ngụy Lôi, đừng đùa giỡn nữa, tôi mệt rồi." Mỹ Nhân trả lời hắn. Ánh mắt nàng vẫn chăm chú nhìn hắn, nhưng thật sự không phải nhìn gương mặt ngượng ngùng kia, mà chính là muốn thấu rõ nội tâm của hắn, rốt cuộc hắn còn muốn làm gì nữa?
Từ khi hai người quen biết nhau, nàng không có một việc gì tốt đẹp. Ngoại trừ chút vui vẻ của tình thú ra, còn lại đều là nước mắt, đều là đau thương. Hắn rốt cuộc muốn nàng phải chịu bao nhiêu đau khổ nữa mới chịu buông tha cho nhau.
"Ngụy Lôi, tôi nói, thả tôi ra, tôi muốn gặp anh trai." Nàng nằm trên giường yếu đuối nhu nhược, gằn từng tiếng.
Ngụy Lôi nhìn thấy trong mắt nàng lóe lên bao nhiêu hận thù, ánh mắt này nàng không cần phải nhìn hắn nữa.
Hắn từ bên cạnh đè nàng đứng dậy đè nàng trên giường, hai mắt đỏ ngầu vì giận dữ, nói với nàng: "Tôi nói cho em biết, những gì cần giải thích với em tôi đã giải thích xong rồi, mà tôi cũng không phải giải thích xong để em bỏ đi. Tìm anh trai? Em xem tôi là thằng ngu à, em đừng hòng quay về thành phố đó nữa, cũng đừng mong thoát khỏi tay tôi."
Mỹ Nhân hoảng sợ vì bộ dạng này của hắn, nước mắt trên má vừa khô đi lại thấm ướt lần nữa.
Ngụy Lôi nhìn thấy nước mắt của nàng lại sắp có ý định tuôn ra, bạnh cằm trợn mắt đầy tức giận đi ra khỏi phòng.
"Trừ khi tôi chết, bằng không em đừng hòng bước ra khỏi căn nhà này." Hắn trước khi dập cửa phòng hùng hổ nói một câu.
Mỹ Nhân nằm trên giường rấm rứt khóc, cả người run lên vì vừa tức giận vừa sợ hãi.