Sủng ái cô vợ nhỏ. - 10.3
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:52:26
Lượt xem: 37
Môi hắn kéo xuống xương quai xanh của nàng, dọc theo viền cánh bướm phác họa. Sau đó lần xuống vùng đồi núi cao ngất, kéo lớp che chắn ra, hai đỉnh hồng nhỏ e thẹn lộ ra, gặp phải khí lạnh của máy điều hòa mà dần cứng lên, se lại.
Hắn há miệng ngậm lấy nụ hoa làm nàng phải kêu lên một tiếng, tự đặt một ngón tay vào khoang miệng mình để tự che đi những âm thanh xấu hổ.
Ngụy Lôi đã lâu chưa được trải qua hương vị ái tình của nàng, cũng giống như Mỹ Nhân đều bị khoái cảm đánh úp. Xúc cảm mềm mại ở bên kia đỉnh hoa, cảm giác mềm mại mình đang ngậm trong miệng khiến hắn như dã thú điên cuồng, mắt tràn ngập dục vọng nhìn nàng.
"Tiểu sủng vật." Giọng hắn khàn khàn vang lên. Lối xưng hô này đã lâu hắn chưa từng gọi, thậm chí nhớ cũng không dám, một gã đàn ông cao hơn một mét tám lại sợ đau lòng, nói ra đúng là nực cười.
Mỹ Nhân mở mắt ra, đôi đồng tử đen huyền nhìn hắn, ầng ậng nước. Có trời mới biết nàng lúc này nhu nhược ra sao, khóc đến mức hoa lê đái vũ khiến hắn tâm tư dậy sóng, chỉ muốn cái miệng nhỏ kia thậm chí vừa khóc vừa kêu những âm thanh dâm đãng.
Hắn chỉ gọi nàng một tiếng, tay nhanh chóng lột sạch quần áo trên người mình ra.
Mỹ Nhân nhìn cơ thể màu đồng với từng múi thịt căng chắc của hắn cảm thấy so với hai năm trước chẳng khác là bao, gương mặt đỏ ửng nhìn hắn như càng mời gọi con dã thú trong lòng người đối diện thoát ra.
Ngụy Lôi cởi hết quần áo của mình nhưng lại không cởi đồ của Mỹ Nhân, chỉ vén áo trước n.g.ự.c nàng lên, đẩy cao chiếc váy trắng lên quá eo, sau đó móc tay vào trong kéo quần lót của nàng xuống.
Hắn nhẹ nhàng ma sát lên cánh hoa, môi lưỡi cùng nàng quấn quýt không rời, từng tiếng rên của nàng đều bị hắn chặn trong cổ họng, chỉ có thể phát ra những tiếng "ưm ưm" vô lực.
Hôn đến chán chê hắn mới buông tha cho đôi môi nàng, lần nữa quay lại vùng đồi núi nhô cao ngậm mút, ngón tay ở dưới cánh hoa vẫn không ngơi nghỉ đem lại từng đợt khoái cảm không đồng đều cho Mỹ Nhân.
Nàng bị hắn liên tục khiêu khích như vậy cơ thể vốn nhạy cảm lại càng nhu nhược, chỉ một lúc sau đã lên cao trào.
Ngụy Lôi giơ bàn tay dính đầy dâm thủy lên cho nàng xem, gương mặt chìm trong dục vọng u tối nói: "Nhiều nước như vậy, em đúng là dâm đãng."
Mỹ Nhân vừa qua cao trào, đầu óc không hề tỉnh táo, mơ hồ nhìn thấy bàn tay nhớp nháp nước của hắn trước mặt mình, miệng ngâm nga từng tiếng yêu kiều.
Ngụy Lôi nhìn dáng vẻ của nàng, dục vọng bên dưới đã không còn kiềm chế được nữa. Ngay lập tức hắn kê sát nam căn của mình trước miệng huyệt nàng, nhẹ nhàng ma sát chuẩn bị tiến công.
Mỹ Nhân khẽ cựa người, thứ nóng bỏng kia cứng như sắt, dù không trực tiếp chạm vào nhưng nàng còn nhớ cảm giác đau đớn mà nó từng đem lại cho mình.
Ngụy Lôi đời nào lại để nàng thoát, lập tức kìm chặt hông nàng lại, mạnh mẽ tiến vào.
Hai người không hẹn mà cùng kêu lên một tiếng đầy thỏa mãn. Ngụy Lôi bị cảm giác căng khít của nàng làm cho suýt b.ắ.n ra, trong lòng thầm chửi thề. Mỹ Nhân cảm thấy so với hai năm trước thì cảm giác quả thực có đau hơn, chung quy là vì cự vật của tên này quá lớn, nàng dù thế nào cũng phải cực nhọc thích nghi với nó.
Hai người quấn quýt lấy nhau không rời. Dâm thủy của nàng không ngừng từ nơi giao thoa thân mật kia tiết ra làm ướt đẫm ga giường, thậm chí mỗi cú thúc vào của Ngụy Lôi cũng có thể nghe được tiếng nước "ọp ẹp" vang lên đầy dâm dục.
Ngụy Lôi mải mê với khoái cảm đã lâu chưa được trải qua trên thân thể nàng, hoàn toàn say đắm với giai nhân dưới thân.
Mỹ Nhân cũng là lần đầu tiên trải qua cảm giác thế nào là đoàn tụ sau thời gian chia xa, đối với từng đợt khoái cảm mà Ngụy Lôi mang lại ngoài đau đớn ban đầu thì sau đó là thuận lòng tuân theo, cùng hắn triền miên.
~~
Tia nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, Ngụy Lôi trở người mở mắt thức dậy. Hắn nhìn cô gái đang say ngủ trong lòng mình, cơ thể trắng nõn bây giờ đã phủ đầy những dấu vết mờ ám, là bằng chứng của cuộc hoan ái tối hôm qua.
Mỹ Nhân sau khi lên cao trào ba lần đã kiệt sức mà mơ màng muốn ngủ, nhưng hắn thì vẫn hừng hực khí thế, dù nàng mệt thế nào thì vẫn dùng "tiểu đệ" của mình làm phiền.
Kết quả nàng khóc đến khan cả tiếng cầu xin, còn hứa lần sau nhất định tùy hắn định đoạt thì hắn mới dừng lại.
Ngụy Lôi cảm thấy Mỹ Nhân quả thực trên người có nhiều thay đổi, tính cách cũng đã trưởng thành nhiều rồi, nhưng dù thế nào vẫn bị hắn lừa dễ dàng như vậy, đây quả là đáng yêu c.h.ế.t đi được.
Hắn giở chăn ngồi dậy, cẩn thận không để nàng bị đánh thức, đi nhẹ nhàng vào phòng tắm xả nước tắm rửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sung-ai-co-vo-nho/10-3.html.]
Lúc hắn trở lại thì nhìn thấy màn hình điện thoại mình đang sáng, cầm lên xem thì thấy là tin nhắn của Cừ Lập, anh ta hỏi hắn vì sao đêm qua không về nhà.
Ngụy Lôi nhoẻn miệng cười, nhắn lại: "Tìm được niềm vui, đi phóng túng một đêm."
Lập tức Cừ Lập gọi điện lại cho hắn, vừa bắt máy đã hứng khởi nói: "Đợi lâu như vậy chú cuối cùng cũng thông suốt. Mau nói đi, là cô gái nào có thể khiến chú quên đi cô tiểu thư kia vậy, rốt là thần thánh phương nào?"
Ngụy Lôi cầm điện thoại đi ra xa, sợ giọng nói lớn của Cừ Lập sẽ làm Mỹ Nhân tỉnh giấc.
Sau khi xác định ngoài ban công sẽ không làm phiền đến nàng hắn mới trả lời cho người anh em của mình: "Tối nay cho anh gặp cô ấy."
Cừ Lập đầu dây bên kia lập tức cùng Hồng Ngu và Ôn Ngự Thanh rống lên: "Đại ca cuối cùng cũng nghĩ thông, đúng là may mắn tột cùng của chúng ta. Năm nay quán ăn chắc chắn sẽ làm ăn phát đạt, tiền vô như nước."
Ngụy Lôi nghe lời bọn họ nói thì tức thì đen mặt, hắn cảm giác bị xem như một lá bùa làm ăn của quán vậy, chuyện tình cảm thuận thì quán ăn cũng làm ăn khấm khá. Còn có Cừ Lập nói ban đầu cứ như hắn là gei, cuối cùng cũng đã quay lại hứng thú với phụ nữ, giọng điệu chẳng khác bậc trưởng bối của hắn đang cảm tạ thần Phật là bao.
Hắn đợi bọn họ im lặng đi một chút mới trịnh trọng tuyên bố qua điện thoại: "Chị dâu của mọi người bảo đảm xinh chẳng kém ngày xưa. " sau đó dập máy.
Cừ Lập và đám anh em câm như hến. Chẳng khác ngày xưa? Ngày xưa?
Mập
Mỹ Nhân nheo mày, khí lạnh phả vào mặt làm nàng hơi khó chịu. Theo quán tính nàng đưa tay về phía giường ngủ là nơi để remote điều hòa quen thuộc trong phòng ngủ của mình để tắt nó đi. Kết quả lò mò một hồi chẳng thấy đâu.
Nàng khó chịu bò dậy, vung tay tìm điện thoại theo thói quen để xem thời gian, nếu còn sớm thì chịu lạnh mà đắp mền ngủ một chút cũng không sao, cuối cùng lại nhìn thấy đồng hồ đã hơn chín giờ.
"Cái quái gì vậy chứ?" Nàng hốt hoảng la lên, muộn giờ dạy của nàng rồi a.
Mỹ Nhân vội vàng bò xuống giường, nhưng chân còn chưa chạm đất thì đã bị cảm giác đau nhói giữa hạ thân làm cho ngã khuỵu xuống sàn, kí ức tối hôm qua được tái hiện chân thực trong đầu.
Aaaa, nàng cùng Ngụy Lôi lại phát sinh quan hệ kia, lại một lần nữa rồi.
Chỉ mới gặp lại chưa được mấy tiếng đồng hồ mà nàng đã cùng hắn lên giường, đúng là quá dễ dãi mà, không chừng bây giờ hắn còn đang cười nàng là loại lẳng lơ. Mỹ Nhân vò đầu bứt tóc, trong lòng tự mắng bản thân một vạn lần.
Nhưng mà nhìn qua nhìn lại không thấy hắn đâu, tên này có phải là ăn xong chùi mép không đây?
Mặc kệ, nàng phải rời khỏi đây trước đã. Nàng nhặt áo và váy của mình từ dưới đất lên, nhanh chóng mặc vào rồi cầm lấy túi xách, kiểm tra sơ qua một lượt rồi mở của định ra ngoài, nhưng chân còn chưa bước quan ngưỡng cửa thì đã nghe giọng ai đó vang lên từ trong nhà tắm: "Chơi xong bỏ chạy, Thẩm tiểu thư thật thiếu khí phách."
Mỹ Nhân khựng người, quay lại nhìn.
Ngụy Lôi chỉ mặc áo choàng tắm, mái tóc còn dính nước đứng dựa vào cửa nhà tắm nhìn nàng mỉm cười.
"Anh chưa đi sao?" Nàng nhìn hắn, bất ngờ hỏi.
"Chẳng lẽ em cho rằng tôi là kẻ chơi chán rồi sẽ bỏ của chạy lấy người à? Trong đầu em rốt cuộc xem tôi là loại người gì vậy?" Giọng hắn có chút mỉa mai, nét mặt cũng như đang chế giễu nàng. Cô gái này đúng thực là quá đáng, hắn đã từng lưu manh lần nào với nàng mà nàng lại nghĩ hắn như một kẻ tiểu nhân thế này?
Cũng không thể trách nàng được, ai bảo lần đầu hai người ngủ với nhau, sáng hôm sau hắn đã dùng thái độ lạnh lùng thế kia đối vói nàng. Mỹ Nhân ngoài nghĩ hắn là kẻ tiểu nhân trong trường hợp này ra cũng còn biết làm gì nữa?
"Tôi tưởng anh đi rồi, nên mới... " Nàng ấp úng trả lời hắn. "Nhưng mà bây giờ tôi muộn giờ làm rồi, tôi phải đi trước đây. " Nàng sực nhớ ra, nói rồi lập tức xoay người chạy đi.
Ngụy Lôi nhìn theo nàng, uổng công cho hắn còn lo nàng sắp thức dậy không có nước ấm tắm mà đi chuẩn bị, bây giờ bị nghĩ xấu, còn bị bỏ rơi.
Mỹ Nhân vội vàng bắt taxi đi đến trường dạy thêm, giữa đường lại nhận ra nàng hôm nay đúng là có tiết, nhưng mà là tiết buổi chiều.
Thật là, đầu nàng đúng là quá mức lú lẫn rồi.