Vì Thập Ngũ Hoàng Tử sắp đến tuổi trưởng thành, nhưng vẫn   hôn ước.
Lúc  rời cung, Hoàng Hậu  để  đưa  về.
“Nương nương…”
“Cứ để thằng bé tiễn con , dù  nó cũng tiện đường về phủ.”
Từ chối thì  thành    điều.
Trên đường  cung, Thập Ngũ Hoàng Tử     phong vương và ban phủ riêng.
Chàng còn tự giới thiệu:
“Ta tên là Lý Dận.”
“Thừa Vương…”
Chàng mỉm  : “Vương cô nương, nàng  cũng  lấy chồng. Gả cho công tử thế gia,  đó vẫn sẽ   thất, thông phòng.  nếu gả cho ,  lẽ sẽ là một cảnh tượng khác.”
Ta  ngờ    thẳng  như .
Phải , dù thế nào thì gả cho , thấp nhất cũng là Vương Phi,  ngoài ai cũng  nể mặt ba phần.
Nếu   tham vọng,  khi còn  thể lên ngôi Hoàng Đế.
Ta  thẳng: “Ngoài tiền ,   thể giúp gì cho ngài cả.”
Lý Dận bật : “Ta  thiếu tiền. Nếu   mưu tính điều gì,  sẽ tự  cố gắng. Sau khi nàng gả cho , vui thì ở hậu viện, thích thì  cung bầu bạn với mẫu hậu,   ngoài  hí kịch, ngắm hoa,  cũng  ngăn cản. Hiện tại    thông phòng, cũng    thất,     ,   thể đảm bảo với nàng…”
Chàng  chân thành,  nhận  điều đó.
 hứa hẹn thì  nghĩa lý gì?
Không thể ăn, cũng  thể mặc.
Ta hỏi thẳng : “Ngài  thông qua  đạt  điều gì? Là sự ủng hộ của Vương Thượng Thư? Hay là thế lực nhà ngoại ?”
“Phụ  nàng  ủng hộ   cũng   sự khác biệt đối với . Còn nhà ngoại nàng sớm  đầu phục .”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu  từ chối thì ?”
“Ta sẽ  ép buộc nàng, cũng  lấy điều   để uy h.i.ế.p nàng. Dù nàng gả cho ai,  cũng sẽ chúc nàng hạnh phúc.”
Lời  của  quá đúng mực,    tìm  sơ hở.
Cuối cùng,  thở dài : “Vương Gia, xin ngài hãy cho  thời gian để suy nghĩ.”
Nho nhã, lễ độ, hành xử thỏa đáng,  vì  phận mà tùy tiện, cũng  ép buộc .
“Được, nàng  cần  cảm thấy áp lực, lựa chọn là ở nàng. Đừng để bản   ảnh hưởng bởi bất cứ ai.”
Về đến nhà,  vẫn suy nghĩ về những lời Lý Dận .
Bảo Ý hỏi: “Tiểu thư,  nghĩ thế nào?”
Mấy năm nay,  đối đầu với Vương Thượng Thư, đấu trí với Phùng thị, nhưng   thành công gần như là bằng .
Ta  hiểu, tại  vận may của  chỉ gắn liền với chuyện cứu ?
Chuyện    nhất,  luôn   tiến triển.
Nhu di nương  sảy thai,  nghĩ rằng quan hệ giữa nàng  và Vương Thượng Thư sẽ rạn nứt.
 kết quả thì ?
Nhu di nương nhận  sự sủng ái và bồi thường, còn Phùng thị vẫn là chủ mẫu của nhà họ Vương.
Báo thù  trở thành chấp niệm trong lòng .
Ta xoa huyệt thái dương,   với Bảo Ý:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/su-tra-thu-cua-dich-nu/chuong-8.html.]
“Ta quyết định .”
Hít một  thật sâu,  : “Ta sẽ gả cho Thừa Vương.”
Đánh cược một .
Nếu thành công,   thể nhập chủ trung cung.
Nếu thất bại…
Cùng lắm cũng chỉ là mất mạng.
“Hẹn Thừa Vương gặp mặt một  nữa.”
Khi gặp  Lý Dận,   dịu dàng như gió xuân.
Biết  đồng ý gả cho ,  càng mừng rỡ như điên.
Ta  hiểu niềm vui của  đến từ .
“Vương Gia, ngài  chí lớn,  nguyện ý giúp một tay. Khi nghiệp lớp của ngài thành công,  chỉ cầu ngài một điều.”
“Điều gì?”
“Ba đời con cháu của nhà họ Vương    triều  quan.”
“…”
Lý Dận lặng .
Chàng   chăm chú, như  tìm tòi điều gì đó.
Chắc hẳn   ngờ   đưa  yêu cầu .
“Được, như nàng mong .”
Khi thánh chỉ ban hôn  đến nhà họ Vương, Vương Thượng Thư mừng như điên,   đầy hy vọng.
Ông  đang nghĩ đến điều gì,   rõ.
  sẽ  để ông   như ý.
Bây giờ, để ông  tràn đầy hy vọng.
Sau ,  sẽ giội cho ông  một chậu nước lạnh, để ông  sống  bằng chếc.
Vương Nguyệt Doanh   như  ăn tươi nuốt sống.
Phùng thị thì  gượng.
Lão phu nhân thì vui mừng  mặt, kéo   xuống bên cạnh .
   hề d.a.o động.
Bà  dứt khoát  sát  hơn, dịu dàng : “Ta  con  phúc khí, là đứa trẻ ngoan. Bao năm nay…”
Ta lạnh lùng ngắt lời:
“Ta  phúc khí   thì  liên quan gì đến các ?”
Đứng dậy,  lùi  xa.
“Mười năm nay, các ngươi  bỏ  một xu một cắc nào cho  ăn mặc ? Chớ  nhắc đến  bạc mười năm . Số bạc đó  đổi bằng chính mạng sống của mẫu  và   .”
“Các ngươi  bỏ  một đồng, cũng chẳng  chút lòng  nào, mà còn  hưởng lợi trắng trợn ?  là  mơ giữa ban ngày.”
“Thật sự là cửa đóng then cài, ngay cả mặt mũi cũng  cần nữa.”
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Lão phu nhân cứng họng.
Bà  há miệng định  gì đó, nhưng nghẹn đến mức  thốt nên lời.
Vương Thượng Thư thì tức đến mức run rẩy cả , chỉ tay về phía .