Bọn họ vẫn  nguyên ở vị trí cũ, thậm chí còn vất vả hơn.
Những  hiểu rõ tình hình  ít, kẻ  giẫm lên họ để thể hiện quyền lực  càng nhiều.
Ông   sa sút đến mức , rõ ràng   nhiều  thất, thông phòng bên cạnh, nhưng vẫn  hề xa rời Phùng thị.
Ta  thể chấp nhận  điều đó.
Đến tiết Thanh Minh,  xuất cung  viếng mộ mẫu . Ta quỳ  mộ bà,  đến xé lòng:
“Mẫu , tại   chuyện  thành  như thế? Rõ ràng con    nhiều. Tưởng như con    tất cả, nhưng điều con mong  nhất là  thấy bọn họ sụp đổ, con   thể  … Dù cho con  trở thành Hoàng Hậu!”
Ta  hiểu nổi, tại   thế ?
Tất cả những gì   , rốt cuộc  giống như một trò .
“Thật , nàng     .” Lý Dận than nhẹ.
Chàng bước đến bên cạnh :
“Phụ  nàng   tài, nếu   nàng yêu cầu, thì   trọng dụng ông . Đổi  một  khác  Hoàng Đế, chỉ cần  chút hiểu , chắc chắn cũng sẽ tiếp tục dùng ông . Gia Ngọc , nàng  cắt đứt con đường thăng tiến của ông , đó  là sự trả thù lớn nhất . Hãy buông bỏ, đừng sống mãi trong thù hận nữa. Những năm qua, nàng chỉ  báo thù rửa hận, nàng  thực sự hạnh phúc ?”
Không.
Thấy bọn họ , lòng  như  cào xé.
Thấy bọn họ đau khổ,  cũng chẳng hề cảm thấy vui vẻ.
Giờ đây, dù ông   mất hết tiền đồ,  vẫn chẳng thấy nhẹ nhõm một chút nào.
Lý Dận lau  nước mắt  mặt .
“Gia Ngọc, nàng     . Rất nhiều   quên mất mẫu  nàng, nhưng nàng vẫn nhớ, năm nào cũng đến bái tế bà , còn mang theo những món bà  thích. Cả thế gian   ai nhớ nàng từng  một   , nhưng nàng  bao giờ quên, mỗi  đều mang theo đồ chơi mà trẻ con thích.”
“Trong lòng khó chịu thì cứ  cho thật thoải mái,   đó hãy bước tiếp.”
Ta bảo Lý Dận lùi xa một chút.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Sau đó  quỳ xuống  mộ mẫu :
“Mẫu , con cũng  dần dần quên …”
Có lẽ đây mới chính là điều khiến  đau khổ nhất.
Hận thù còn trong tim,  sẽ mãi mãi  bao giờ quên.
Buông bỏ thù hận, cũng là buông bỏ ký ức về mẫu .
Ta  đến xé ruột xé gan.
Khóc đến mức  thể kiềm chế nổi.
Cho đến khi  còn giọt nước mắt nào để rơi,  mới nhẹ nhàng thắp một nén nhang.
Lúc ,  mới từ từ  dậy, bước về phía Lý Dận đang  chờ cách đó  xa.
Chàng đưa tay .
Ta do dự một lát,  đặt tay   lòng bàn tay .
Trên đường trở về,  hỏi : “Ta    đại thần trong triều đề nghị Hoàng Thượng tuyển phi…”
Chàng   chằm chằm, hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/su-tra-thu-cua-dich-nu/chuong-13.html.]
“Nàng hy vọng  nạp phi ?”
Hy vọng ? Đương nhiên là !
“Nàng trả lời thật lòng , nàng   tuyển phi ?”
Ta mở miệng, nhưng mấy  đều   , mãi mới thốt   một câu:
“Ta  .”
Lý Dận : “Vậy hãy sinh thêm cho  một đứa con, để bịt miệng đám đại thần  .”
“…”
Chàng chắc hẳn    vẫn luôn âm thầm dùng thuốc tránh thai.
   bao giờ nhắc đến.
Hôm nay, cuối cùng  cũng  …
“Được.”
Nhiều chuyện    rõ, nhiều điều  nghĩ thông suốt, ngày tháng trôi qua bỗng dưng trở nên vô cùng khác biệt.
Chấp Nhi càng lớn càng ngoan ngoãn hiểu chuyện, luôn nhớ lời Hoàng Tổ Phụ dặn dò, thường xuyên  cung bầu bạn với Thái Hậu, nhưng cũng  quên , mỗi  về nhà đều ôm  nũng nịu, miệng ngọt vô cùng.
Khi  mang thai  nữa, Chấp Nhi  ba tuổi rưỡi.
Đám đại thần trong triều vẫn tiếp tục thúc ép việc tuyển phi, Lý Dận đều phớt lờ  bộ.
Bọn họ tìm đến Thái Hậu, nhưng bà cũng  quan tâm.
Sau cùng, bọn họ dồn áp lực lên ,  chỉ việc đẩy hết về phía Lý Dận.
Một câu "Hoàng Thượng  từng phân phó,   dám tự tiện  chủ", thế là bọn họ cũng hết cách.
Giờ đây   thai, bọn họ cũng  dám đến quấy rầy nữa.
Lỗ tai cũng yên tĩnh hẳn.
“Hoàng Hậu, Hoàng Hậu…”
Lý Dận vui vẻ bước , cả  tràn đầy niềm hân hoan.
Ta  thấy cũng cảm thấy vui lây.
“Có chuyện gì mà Hoàng Thượng vui vẻ thế?”
“Nàng xem cái  .”
Lý Dận đưa cho  một quyển sách,  vội vàng mở .
Hóa  là mấy bài thơ  từng    biên soạn thành sách, còn   nhiều lời bình.
“Trẫm   thơ của nàng  tệ. Rảnh rỗi thì cứ  tiếp , trẫm  giúp nàng  gửi bài.”
Đây là một thi xã do Phần Dương Vương lập  để bồi dưỡng Tiểu Thế Tử của .
Họ thường sưu tầm thơ văn, biên soạn thành sách, còn  cả tiền nhuận bút,   thể dùng bút danh, nên  nhiều văn nhân, tiểu thư khuê các đều gửi bài ở đó.
Ta cũng  vài bài, Lý Dận   tệ, bèn mang  gửi.
Không ngờ   chọn, còn  cả tiền nhuận bút.