Huyền Quang Tháp thoạt bề ngoài chẳng gì đặc biệt, chỉ là một tòa tháp đen với tháp cổ kính, nặng nề và đầy nét xưa cũ. Thế nhưng, chỉ cần tiến gần, thể cảm nhận linh vận dày đặc từ trong tháp truyền , cùng với tầng tầng lớp lớp cấm chế phức tạp.
Nếu Huyền Minh tiên tôn mở đường phía , với tu vi hiện giờ của Tuân Diệu Lăng, e rằng nàng còn chẳng thể tới gần nổi tòa tháp .
“Đi thôi, trong cứ tùy ý dạo một vòng. Nếu linh kiếm nào tâm nhận ngươi chủ, tự khắc sẽ phản ứng.” Huyền Minh tiên tôn dừng một chút, đặc biệt căn dặn: “Không núi trông núi nọ, chỉ mang một thanh linh kiếm.”
Tuân Diệu Lăng gật đầu.
Thành thật mà , với cái tu vi Luyện Khí kỳ của nàng hiện giờ, nàng còn đang sợ chẳng thanh linh kiếm nào để ý tới kìa!
Nàng đẩy cửa bước trong tháp.
Gần như trong khoảnh khắc bước , nàng liền cảm nhận gian xung quanh lập tức đổi.
Nàng tiến về phía vài bước, ánh sáng quanh dần dần sáng lên. Chung quanh là vách tường bằng đồng khắc đầy cổ phù, mặt tường gắn minh châu tỏa ánh sáng dịu nhẹ.
Không gian mắt rộng lớn đến mức giống như trong tháp. Sương trắng lững lờ phủ khắp, phía trống trải mênh mang, càng xa càng thăm thẳm tối đen, ngay cả một cái giá treo kiếm cũng thấy .
Tuân Diệu Lăng như đang suy nghĩ điều gì, bỗng ngẩng đầu...
Trời đầy sáng, ngân hà lấp lánh.
thứ lấp lánh giữa trung trời, mà rõ ràng là một bầu trời là kiếm!
Vạn kiếm hữu linh. Tuân Diệu Lăng thậm chí mơ hồ thấy trời vọng xuống từng đợt thì thầm khe khẽ, nhưng chung quy vẫn rõ lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/su-phu-xin-ta-ngay-ngay-dung-dot-pha-canh-gioi/chuong-37.html.]
Và ngay khi ánh mắt nàng chạm , ít những ngôi vốn mờ nhạt bỗng sáng rực lên. Chúng ào ạt rơi xuống như băng, tầng tầng lớp lớp xông thẳng về phía nàng.
Tư thế , kiểu gì cũng giống như vạn tiễn xuyên tim nàng.
Ngân hà lấp lánh
Tuân Diệu Lăng hít một khí lạnh, đơ tại chỗ.
Cũng may, đám linh kiếm đ.â.m nàng, mà là đang… đánh với . Một vài thanh kiếm bay nhanh nhất tới gần nàng thì lập tức lao hỗn chiến. Kiếm quang loang loáng, chiêu nào chiêu nấy hung hăng quyết liệt.
Kiếm là vật sinh sát, khi tranh đấu với đồng loại cũng chút nương tay.
Cuối cùng, hai thanh linh kiếm giành thắng lợi trong trận chiến loạn đả .
Một thanh kiếm mảnh dài, trắng như tuyết, giữa một vệt đỏ như m.á.u mờ mờ tỏa sáng, lúc giao chiến, khí thế vô cùng dũng mãnh, chẳng thanh kiếm nào dám khinh thường mũi nhọn của nó.
Thanh còn lớn hơn một chút, màu lam đậm, chuôi kiếm treo một túm tua đỏ tươi, khí tức cổ xưa thuần hậu. Nhìn là thanh từng thuộc về nhân vật đức cao vọng trọng. Bởi vì ít kiếm dám tới gây sự với nó, kẻ đến gần cũng uy áp linh lực của nó nhẹ nhàng gạt như đuổi ruồi.
Tuân Diệu Lăng chạm thanh kiếm như tuyết , thần thức quét qua liền hiện lên một chuỗi ảo ảnh: Thanh kiếm tên là Xích Sương, chủ nhân đời chính là Thiện Diệu đọa quân, là một đọa quân đa xphi thăng. Một tay che trời, một kiếm phá thiên, trăm vạn yêu ma c.h.ế.t tay nàng, phong lưu thiên hạ, nàng chiếm tám phần.
Ngầu quá, nàng thích!
Thanh còn mang theo vẻ tang thương của năm tháng. Ảo ảnh hiện càng khiến kính sợ: Năm ngàn năm , Vô Nhiễm đọa quân khi còn là chưởng môn của Quy Tàng Tông từng mang nó xuất thế, đánh lùi ma triều ở Thiên Ma Hải, trấn định Cửu Châu. Về bảo kiếm truyền qau tay của nhiều đời chưởng môn của Quy Tàng Tông, cho đến hai ngàn năm mới đưa Huyền Quang tháp để yên nghỉ.
Đây đúng là bảo vật cổ xưa thật sự! Dù ở Tu chân giới thì cũng xếp hàng “di sản văn hóa” !
Thật , bầu trời vẫn còn nhiều linh kiếm khác lặng lẽ động tĩnh.
Có lẽ là khinh thường tu vi của Tuân Diệu Lăng, hoặc là tự tranh mấy thanh nên dứt khoát co đầu rụt cổ, trốn sang một bên xem náo nhiệt.