Tuân Diệu Lăng thật ngờ, còn thể một đại sư tỷ khai sơn lập môn?
Trong đầu nàng linh quang chợt lóe, tò mò hỏi: " sư phụ, nãy nhiều như , tu vi gì, thứ mấy Thiên bảng thế?"
Tạ Chước chỉ : "Hỏi á?"
Tuân Diệu Lăng: " ."
"Ta hả." Tạ Chước khép quạt , gõ gõ lòng bàn tay, lười biếng đáp, "Ta mà, chẳng đáng nhắc tới."
"Ta là t.ử đóng cửa ( t.ử cuối cùng) của Đông Thần đạo quân, còn năm vị sư sư tỷ. Bảy trăm năm trôi qua, tu vi của vẫn dừng ở Hóa Thần tam trọng cảnh, là tu vi thấp nhất trong tất cả các chủ phong của Quy Tàng tông."
Thấy Tuân Diệu Lăng như lọt trong sương mù, Tạ Chước đại phát từ bi giải thích một chút.
Sau khi dẫn khí nhập thể chính là tu sĩ Luyện Khí kỳ. Luyện Khí tổng cộng mười tầng, phía nữa là bảy đại cảnh giới: Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Phản Hư, Hợp Đạo, Độ Kiếp. Trong mỗi đại cảnh giới chia bốn giai đoạn nhỏ: nhất trọng, nhị trọng, tam trọng và đại viên mãn.
Còn Thiên bảng là bảng xếp hạng thực lực tổng hợp của tu sĩ. Nói đơn giản là xem ai hy vọng phi thăng nhất. bảng tùy tiện xếp, là do Thiên Đạo xếp, cứ trăm năm đổi một .
"Ta tu hành bảy trăm năm mới đến Hóa Thần tam trọng cảnh. Phóng mắt khắp Tu chân giới, tu vi thực tính là kém. là trưởng lão của Quy Tàng tông, so với tài nguyên mà sở hữu thì cũng chẳng tính là lợi hại." Tạ Chước dùng giọng điệu vô cùng tùy ý , "Bọn họ đều cảm thấy chỉ là may mắn chiếm vị trí t.ử của Đạo quân, hiện giờ phá cảnh vô vọng, chỉ là dựa tông môn, sống uổng thọ nguyên mà thôi."
"Còn về Thiên bảng..." Hắn , "Trên Thiên bảng, tên ."
Chương 4
Tạ Chước vốn tưởng rằng đứa nhỏ sẽ thất vọng. Hoặc là khi phản ứng sẽ tức giận mắng một tiếng "kẻ lừa đảo".
Tuân Diệu Lăng chẳng phản ứng gì, chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh đầy mong chờ, giống như một con mèo con mới sinh.
"Sư phụ, con thể hỏi một câu ?"
Tạ Chước: "... Con ."
"Dẫn khí nhập thể xong, cơ thể con sẽ khác thường ? Ví dụ như sẽ khó tiêu, sâu răng..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/su-phu-ngay-ngay-cau-xin-ta-dung-pha-canh/chuong-5.html.]
"Về lý thuyết là như ." Tạ Chước buồn liếc nàng một cái, đầy ẩn ý, "Từ nay về , thứ quan trọng nhất đối với con chính là 'linh khí'. Có linh khí, dù con ăn uống thì thể lực cũng giảm sút, đó chính là cái gọi là 'tích cốc' của Đạo gia. Không ăn ngũ cốc, uống gió nuốt sương, đương nhiên sẽ khó tiêu, còn sâu răng thì càng là chuyện viển vông."
Tuân Diệu Lăng: "..." Cái nàng hỏi rõ ràng là chuyện !
"Thôi , khó con mèo ham ăn nữa." Tạ Chước dùng cán quạt gõ nhẹ lên đầu Tuân Diệu Lăng, "Suy nghĩ của con là đúng. Thể chất của tu hành đương nhiên khác thường. Một khi bước tiên đồ, bách bệnh tiêu tan."
Tuân Diệu Lăng lúc mới kìm vẻ vui mừng: "Cảm ơn sư phụ. Còn phiền sư phụ đưa con về thị trấn Vân Khê, cha tìm thấy con, giờ chắc đang lo lắng lắm."
Tạ Chước rũ mắt .
"Con cho rằng chúng hiện tại đang ở ?"
Chỉ trong chớp mắt, cảnh vật xung quanh như vũ trụ mất trọng lực, nháy mắt tan biến. Trăng sáng còn, xung quanh trở nên tối tăm, bên tai vang lên tiếng nước chảy róc rách quen thuộc cùng tiếng ếch kêu vang lên từng đợt.
Tuân Diệu Lăng quanh, phát hiện bọn họ trở về bờ cỏ chân cầu lúc nãy.
"Đây là súc địa thành thốn (thu đất thành tấc) ?"
"Chúng ngay từ đầu từng di chuyển." Tạ Chước , "Vừa nơi con bước là 'thức phủ động thiên' của — cứ coi như là một phương trời nhỏ mang theo bên ."
Khá thật, hóa là gian tùy !
Tuân Diệu Lăng vô cùng kính nể, nhảy dựng lên kêu: "Sư phụ! Con học cái !"
Thư Sách
Tạ Chước ha hả: "Thức phủ động thiên là thứ đại năng Nguyên Anh kỳ mới . Con học ? Nằm mơ ." Nói thì , nhưng Tạ Chước vẫn mò mẫm trong tay áo hồi lâu, lấy một chiếc chuông vàng hình dáng hoa linh lan, dùng dây tơ hồng buộc cổ tay nàng.
"Đây là một pháp khí trữ vật, con cứ cầm lấy chơi tạm. Ta bỏ trong đó ít linh thạch và đan d.ư.ợ.c để phòng trường hợp bất trắc. Nghi thức 'Đăng Tiên Thang' sắp tới gần, nghĩ cũng sẽ chẳng tên tà ma mắt nào to gan đến mức bắt cóc t.ử chờ tuyển chọn ..." Tạ Chước chằm chằm cô đồ nhỏ mới lò của , một lúc, cứ cảm thấy thể dùng lẽ thường để đối đãi với nàng.
Thế là móc một chiếc vòng cổ ngọc châu quang bảo khí tròng lên cổ nàng.
Tuân Diệu Lăng cúi đầu , chính giữa vòng cổ treo một chiếc khóa trường mệnh bằng bạch ngọc hình mặt thú. Thân khóa bao phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt, phảng phất như ráng chiều nơi chân trời ngưng tụ mà thành. Mặt thú điêu khắc tinh xảo tuyệt luân, uy nghiêm tường hòa, cảm giác như chỉ cần chớp mắt một cái là nó sẽ sống c.ắ.n .
Tạ Chước niệm một câu khẩu quyết, bảo quang vòng cổ ẩn , trở nên ảm đạm, chút bắt mắt.
"Cái để bảo vệ thần hồn của con, việc gì thì đừng tháo xuống."
"Đối với tà tu mà , sự cám dỗ của Thiên linh căn ngoài hai loại: Thứ nhất là như con lúc , đem con luyện hóa thành cái gì mà... Thập đại bổ ? Thứ hai chính là đoạt xá thể xác của con, mượn căn cốt của con để tu từ đầu." Tạ Chước tỉ mỉ giải thích cho nàng, " chuyện đoạt xá trọng sinh là nghịch thiên, qua mắt Thiên Đạo. Hơn nữa con là Thiên linh căn — nếu thật sự đoạt xá con, khi độ kiếp, kiếp vân sẽ tăng gấp đôi, trực tiếp đ.á.n.h cho tên tà tu thành tro bụi. Ta nghĩ kẻ nào sẽ chuyện ngu xuẩn đến thế, nhưng sự điên cuồng của tà tu luôn vượt quá giới hạn, vẫn nên đề phòng thì hơn..."
"Nhớ kỹ, gặp lạ bắt chuyện tùy tiện hùa theo, cho dù đối phương chủ động cho con đồ vật cũng tùy tiện ăn." Tạ Chước cố tình nhấn mạnh nửa câu .
Tuân Diệu Lăng thở dài như bà cụ non: "Sư phụ, con chỉ là nhỏ tuổi thôi, chứ ngốc thật ."