SƯ PHỤ DẠY TA PHẢI MỀM MỎNG VỚI NGƯỜI ĐỜI! - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-12-05 16:16:02
Lượt xem: 1,397
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2025-12-05 16:16:02
Lượt xem: 1,397
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Nói xong, xoay nhẹ chuôi đao trong tay, khiến nàng đau đến mức gào thét.
vẫn cho nàng c.h.ế.t.
Đối với như , một đao lấy mạng là ân huệ—mà kẻ thù xứng .
Vì thế, lột sạch áo váy của nàng , treo ngược lên cành đại thụ, rạch cổ tay cùng mắt cá chân, để m.á.u từ từ chảy .
Cảm giác từng giọt từng giọt sinh mệnh trôi , rõ bản vô lực níu giữ—mới là thống khổ nhất.
Mỗi một khắc, đều là hành hình.
Ta gối tay tàng cây, thản nhiên kể cho nàng nửa đời của .
Những oan hồn lưỡi đao , từng cái tên, từng tiếng kêu gào, đều biến thành ác mộng run rẩy trong mắt nàng .
Nàng càng sợ hãi, càng hoảng loạn, càng vùng vẫy tìm con đường sống— càng cho.
Máu tươi nhỏ tí tách thành vũng đất.
Khi tiếng cầu xin của nàng dần yếu , mới dậy cầm đao.
“Ta đưa ngươi lên đường. Ngươi c.h.ế.t cũng uổng… coi như tặng mẫu ngươi một món lễ vật.”
Lưỡi đao lạnh loé lên, đ.â.m thẳng n.g.ự.c nàng nữa.
“Mẫu ngươi luôn ngươi là kẻ vô tâm, việc gì cũng bất đắc dĩ, cố ý… sẽ gửi cho bà xem một trái tim .”
Ta xé nốt xiêm y, để xác nàng treo đại thụ, giống hệt cảnh tượng năm xưa khi Tẩm Tuyết c.h.ế.t: thể trần trụi, t.h.ả.m nỡ .
Dùng chiếc yếm đẫm m.á.u của Giang Uyển Vân gói lấy trái tim , lập tức lên đường.
Không dừng một khắc, ném trái tim của Giang Uyển Vân trong xe ngựa của Chu di nương—ngay lúc bà đang ung dung uống lầu các.
Con gái bà vốn “vô tâm”, tặng một quả.
Hy vọng bà … nhận cho trọn vẹn.
…
Sợ bà đủ hoảng sợ, còn cố ý bôi thêm mấy vệt máu.
Người m.á.u mủ tình thâm— thật sự , từ một nắm m.á.u tanh , bà nhận đó là của con gái ?
Muốn đốt c.h.ế.t để diệt khẩu ?
Mẹ con bà nóng vội quá , cũng quá đề cao bản .
Nửa nén nhang , đợi bà sắc mặt hồng hào bước xuống lầu các, uyển chuyển lên xe ngựa, mới một tiếng thét chói tai vang lên.
Thật đáng tiếc, bà nhận .
Bà thậm chí gào đến khàn giọng:
“Nhanh, đem thứ bẩn thỉu quăng cho ch.ó ăn cho !”
“Mau hồi phủ, với lão gia rằng con chủ mẫu nhằm !”
Xe ngựa cuốn bụi mà .
Còn trái tim thuộc về con gái bà , cứ thế ném góc hẻm, một đám ch.ó dữ nhào tới c.ắ.n xé, gặm đến sạch sẽ mà chẳng còn một mảnh vụn nào.
Không liên quan đến .
Chính bà … khiến con gái c.h.ế.t thây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/su-phu-day-ta-phai-mem-mong-voi-nguoi-doi/chuong-8.html.]
Ta mỉm , cầm theo lá bùa hộ chuẩn sẵn, thảnh thơi trở về phủ.
…
“Nghịch nữ, ngươi ? Có chính ngươi ném tim gan ch.ó sói trong xe ngựa của di nương ?”
Hầu gia giận dữ chặn giữa hành lang, giọng lạnh như băng.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Phu nhân xưa nay yếu đuối bỗng nhiên chắn mặt , sống lưng thẳng tắp như từng cong gập bao giờ:
“Con gái của hạng như ! Không chứng cứ mà vu oan giá họa — Hầu gia, đó chính là đạo quan của ngài ?”
Bà rút trâm khỏi búi tóc, kề thẳng lên cổ , giọng run nhưng lạnh lùng rõ ràng:
“Hôm nay ai dám động con gái , thì bước qua xác ! Để cả kinh thành mở to mắt cho rõ — một Hầu gia sủng diệt thê, bức c.h.ế.t chính thất là mang họ gì, tên gọi !”
Bà vốn là dịu dàng nhẫn nhục, lão phu nhân chèn ép bao năm cũng từng oán trách một lời, di nương ép lui góc hậu viện cũng chỉ ngậm ngùi rơi lệ, Hầu gia trách mắng, bà chỉ c.ắ.n răng cúi đầu cam chịu.
Vậy mà đêm nay, bà kiên quyết chắn mặt , dùng cả mạng sống của để đối đầu với họ.
Bóng lưng bà đơn bạc, từng lời còn mang theo sợ hãi, ngay cả cơ thể cũng đang run lên.
bà vẫn đó, vững vàng như một bức tường mà ai thể đẩy ngã — dùng bộ sinh mệnh yếu ớt … che chắn cho .
Ta chợt nhớ đến năm , mẫu cõng một đoạn đường dài.
Lưng bà cũng gầy yếu mà vững vàng, như một bức tường thể đ.á.n.h sập.
Theo lý mà , như — trái tim lạnh hơn cả đao — vốn dĩ khó mà động lòng.
khoảnh khắc , vành mắt thật sự nóng lên.
Ta nắm lấy bàn tay đang giữ chặt trâm của phu nhân, khẽ gọi:
“Con đến chùa cầu bùa hộ mệnh, cũng tổ mẫu cầu một lá bùa bình an. Còn chuyện phụ … con thực sự gì cả.”
Chu di nương chau nhẹ mày liễu, giọng mang theo tiếng :
“Kẻ trộm đời nào chịu nhận là trộm. Đại tiểu thư thế nào thì là thế , sống khổ thì nhận !”
Hầu gia sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt gương mặt :
“Giang Tẩm Tuyết…”
“Lão gia, !”
“Nhị tiểu thư… nhị tiểu thư c.h.ế.t phơi xác ngoài ngoại thành, Đại Lý Tự mời Hầu gia lập tức đến nhận thi thể!”
Bịch!
Chu di nương vốn vững, lập tức ngã quỵ xuống đất, ngã đến thê thảm.
Mà , chỉ nghĩ đến chuyện cố ý để thẻ bài của Hầu gia tại hiện trường, liền đập bàn thờ mà cảm tạ sư phụ — những gì ông dạy , đúng là lợi hại vô song.
Quả nhiên, đao bén bằng đao lạnh.
Trong chốn danh môn đại hộ , miệng lưỡi và nỗi nghi kỵ còn sắc hơn bất kỳ lưỡi d.a.o nào.
Chỉ dựa một câu vớ vẩn của Quế Phương ma ma như: “Hầu gia bệnh vì lão phu nhân chứ ” — chỉ thế mà khiến Chu di nương và Hầu gia trở mặt ư, thể nào?
Ta ngây thơ đến .
Chiếc thẻ bài , mới là thứ gieo xuống gốc rễ của sự nghi ngờ trong lòng Chu di nương.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.