SƯ MUỘI ĐỪNG CUỐN, SƯ MÔN CHÚNG TA ĐÃ VÔ ĐỊCH - CHƯƠNG 35 CHỚ VỘI
Cập nhật lúc: 2024-07-04 17:28:23
Lượt xem: 87
“Sao hai người còn chưa hành động nữa? Chẳng lẽ các ngươi nhìn mọi người đều đang phấn đấu hết mình để đi ra ngoài như vậy mà các ngươi còn có thể yên tâm thoải mái ngồi hưởng thụ thành quả lao động của mọi người hay sao?”
“Không thể nào không thể nào!”
Hai tên đệ tử Khí phong: “…” Con nhóc Thanh Liên Phong này bị mắc chứng “không thể nào” hay gì vậy?
Vừa há mồm ra là không thể nào không thể nào.
Thế nhưng bọn họ tìm không tìm được lời nào để phản bác.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Mắt thấy những người chung quanh đều đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn qua đây.
Hai người đành phải đi tới cầm lấy cục đá trước mặt, cũng bắt đầu đập tường.
Sau khi cầm cục đá lên, bọn họ lập tức biến sắc, trong lòng bắt đầu thấy hối hận.
Cục đá này thật là nặng, lại còn rất to, bọn họ dùng hai tay mà cũng sắp không nhấc lên nổi, hoàn toàn không có cách nào đập tường một cách nhẹ nhàng thoải mái được.
Bọn họ chỉ muốn lấy ra công cụ cụ của mình ra để đập tường ngay lập tức.
Nhưng mà bọn họ vừa mới nói không có công cụ, bây giờ lại lấy ra, chẳng phải là chứng minh rằng bọn họ lười biếng hay sao?
Bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc dùng sức lực toàn thân để nhấc cục đá lên mà đập tường.
Trông hết sức buồn cười!
Ngự Đan Liên không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Hai tên đệ tử Khí phong giận dữ, càng thêm dùng sức đập tường.
Mà những người khác thấy “hai vị tiền bối” này đối xử với đồng môn hậu bối cũng nghiêm khắc như vậy thì càng không dám lười biếng, ai nấy đều bắt đầu dốc sức đập tường.
Trong lúc nhất thời tiếng đập tường vang dội.
“Sư muội, lại đây.” Kỷ Hoài Tư nhẹ giọng nói.
“Sư huynh?”
Ngự Đan Liên đi theo Kỷ Hoài Tư tới trước hành lang dài. Ngay sau đó, Kỷ Hoài Tư dùng linh lực trực tiếp nâng Ngự Đan Liên lên.
“Dùng Xá Lợi Hoàn của muội đập vỡ mảng tường phía trên đó đi.”
Ở trên lối vào của hành lang dài còn có một nơi được che đậy rất kín.
Ngự Đan Liên gật đầu, cầm lấy Xá Lợi Hoàn lên, bắt đầu đập.
Chỉ mới đập hai cái, mảng tường kia đã bắt đầu nứt ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-35-cho-voi.html.]
Có hy vọng!
Ngự Đan Liên thấy vậy lập tức ra sức đập mạnh.
Theo một tiếng ‘răng rắc’ vang lên, mảng tường phía trên lối vào hành lang trực tiếp bị nàng đập ra một cái lỗ lớn, mà bên trong có một hạt giống màu xanh biếc to bằng đầu người. Ở trên đầu hạt giống này mọc ra một sợi dây leo, hướng kéo dài về phía bên trong hành lang.
Hạt giống vừa gặp ánh sáng, không ngờ lại mọc ra hai cái chân nhỏ, nhấc chân muốn chạy trốn.
Ngự Đan Liên nhanh chóng dùng Xá Lợi Hoàn bắt nó lại.
“Sư huynh, muội bắt được rồi!”
Ngự Đan Liên khống chế Xá Lợi Hoàn kéo hạt giống kia qua, Kỷ Hoài Tư nhanh nhẹn dùng kiếm chặt đứt toàn bộ rễ cây trên hạt giống này, sau đó vung tay lên thu nó vào trong không gian.
Lúc này, những người khác đều chú ý tới động tĩnh ở bên này, lập tức đi tới vây xem.
Hai tên đệ tử Khí phong thấy vậy cũng vội vàng buông cục đá xuống, đi theo mọi người, làm bộ như cũng tò mò vây xem.
Cái lỗ phía trên hành lang dài rất nhỏ, không ai thấy được bọn họ đã làm gì với thứ ở bên trong.
Kỷ Hoài Tư buông Ngự Đan Liên xuống, nói với mọi người: “Hiện tại hẳn là có thể đi qua hành lang này rồi.”
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng thấy Kỷ Hoài Tư không có ý định giải thích thì đều thu dọn đồ đạc, đi theo phía sau Kỷ Hoài Tư.
Nhưng không ai dám tiến vào hành lang dài.
Ngự Đan Liên dẫn đầu đứng ở lối vào hành lang dài, nàng nhìn thoáng qua Kỷ Hoài Tư, thấy Kỷ Hoài Tư gật đầu, nàng bước một chân vào trong hành lang dài.
Xá Lợi Hoàn trong tay chiếu sáng chung quanh, mọi người đều nhìn thấy, đám dây leo chằng chịt trên đỉnh đầu nàng không hề nhúc nhích.
Ngự Đan Liên tiến thêm vài bước rồi lại quay trở về theo đường cũ.
Mọi người nhìn thấy Ngự Đan Liên trở về tới thì mắt lập tức sáng rỡ.
Có đường ra!
Có người nói: “Cuối cùng cũng có thể đi qua được rồi, chúng ta mau đi đi!”
“Đúng vậy, chúng ta mau qua đó đi. Trong tiên phủ này nói không chừng sẽ cất giấu bảo bối gì đó!”
Khi mọi người ở đây hào hứng đi tới, chuẩn bị bước vào trong.
Kỷ Hoài Tư bước sang một bên, nhường đường cho bọn họ.
Nhưng Ngự Đan Liên lại đưa tay ra chặn bọn họ lại, trong giọng nói trẻ con mang theo chút hưng phấn.
“Mọi người chớ vội.”