Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SƯ MUỘI ĐỪNG CUỐN, SƯ MÔN CHÚNG TA ĐÃ VÔ ĐỊCH - CHƯƠNG 34 KẾ SÁCH DUY NHẤT HIỆN TẠI CHỈ CÓ PHÁ TƯỜNG

Cập nhật lúc: 2024-06-28 15:47:53
Lượt xem: 122

CHƯƠNG 34 KẾ SÁCH DUY NHẤT HIỆN TẠI CHỈ CÓ PHÁ TƯỜNG

 

Sau khi càng nhiều người biết nơi này là bí cảnh bên trong tiên phủ, đều bắt đầu xì xào bàn tán.

 

Ngự Đan Liên thì tò mò nhìn về phía hành lang dài kia, nàng lấy ra một chiếc giày từ trong không gian, tò mò đi qua.

 

“Sư muội, ta cho rằng bọn họ nói không sai, không cần thử đâu.”

 

Ngự Đan Liên không ngừng lại bước chân.

 

“Muội cũng tin lời bọn họ, muội không định thử đâu.”

 

“Vậy muội định?”

 

Ngự Đan Liên biến lớn Xá Lợi Hoàn rồi ném vào trong hành lang, nói với Kỷ Hoài Tư: “Muội muốn xem thử một chút, thực vật ăn giày như thế nào, tại sao lại chỉ ăn giày, có ăn quần áo hay không.”

 

Thật sự rất kỳ lạ!

 

Sau khi những người đó bị cái dây leo này quấn lấy, chỉ có giày là biến mất, ngay cả cái góc áo cũng đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

 

Giày và quần áo không phải đều là làm từ vải dệt hay sao?

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

 

Chỉ có số ít là làm từ da thuộc.

 

Dây leo mà cũng biết kén ăn, chỉ ăn mỗi giày là thế nào?

 

Nàng không có ý gì khác.

 

Chỉ xuất phát từ lòng hiếu kỳ mà thôi.

 

Chờ sau khi bên trong bị chiếu sáng lên, Ngự Đan Liên ném chiếc giày trên tay, chiếc giày bay đi theo hình vòng cung.

 

Trên đỉnh hành lang dài lập tức vươn ra một dây leo to bằng cánh tay, cuốn lấy chiếc giày kia ngay giữa không trung.

 

Trên thân dây leo kia rất gồ ghề, lít nha lít nhít hạt tròn, những hạt tròn kia tiết ra chất nhầy màu trắng ngà, chậm rãi ăn mòn chiếc giày.

 

Ngự Đan Liên nghĩ nghĩ, lại ném một bộ quần áo đi vào.

 

Dây leo vẫn nhanh chóng cuốn lấy quần áo ở giữa không trung, nhưng không có tiết ra dịch nhầy ăn mòn quần áo, mà là phân ra hai nhánh cây, xỏ xuyên qua hai tay áo, treo quần áo lên.

 

Rất giống như đang phơi quần áo.

 

?

 

Ngự Đan Liên m.ô.n.g lung, nghĩ trăm lần cũng không hiểu ra sao.

 

Dây leo này rốt cuộc là cái quái gì vậy?

 

Kỷ Hoài Tư lo lắng dây leo kia sẽ chui ra đột kích đánh Ngự Đan Liên, cho nên vẫn luôn đứng ở bên cạnh nàng.

 

Hắn cũng thấy cảnh tượng quái dị vừa rồi.

 

“Sư huynh, dây leo thật là kì quặc.”

 

Kỷ Hoài Tư cũng nhìn chằm chằm dây leo kia, trong lòng xuất hiện một suy đoán táo bạo, nhưng hắn không có nói ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-34-ke-sach-duy-nhat-hien-tai-chi-co-pha-tuong.html.]

 

“Ừm, nơi này hẳn là chỉ có một con đường này là có thể đi.”

 

Kỷ Hoài Tư nói xong, những người khác đều bắt đầu hoảng sợ.

 

Sức mạnh của dây leo này bọn họ biết rõ cực kỳ, với tu vi của bọn họ căn bản không có cách nào an toàn đi qua.

 

Lập tức, rất nhiều đôi mắt đổ dồn về phía Kỷ Hoài Tư.

 

“Tiền bối có biện pháp nào không?”

 

“Có.”

 

“Biện pháp gì?”

 

“Biện pháp duy nhất chỉ có đập tường.”

 

?

 

Mọi người hai mặt nhìn nhau, có chút không hiểu ý của Kỷ Hoài Tư.

 

Kỷ Hoài Tư cười nhạt rồi nói: “Nếu chỉ có một con đường có thể đi, không bằng chúng ta mở ra một con đường khác. Mọi người đều là  tu sĩ Trúc Cơ, mấy chuyện như phá tường hẳn là đơn giản đúng chứ?”

 

“Nhưng tiền bối, nơi này là tiên phủ, không phải kiến trúc bình thường, tường này làm sao mà phá được?”

 

“Mọi người cứ việc phá. Ở chung quanh đây nhất định có chỗ có thể phá đổ!” Kỷ Hoài Tư nói rất chắc chắn.

 

Ngự Đan Liên nghe vậy, cũng lớn tiếng khích lệ: “Hiện tại chúng ta đang gặp nguy hiểm, mọi người phải đoàn kết lại, đoàn kết là sức mạnh, ta tin mọi người nhất định có thể đập ra một tương lai tươi sáng!”

 

Kỷ Hoài Tư khóe miệng giật giật, nhìn về phía tiểu sư muội đang nắm chặt nắm tay nhỏ đặt ở trước ngực, ý chí chiến đấu sục sôi.

 

Mọi người tuy rằng cảm thấy kế hoạch này không khả thi chút nào, nhưng vẫn là ngoan ngoãn lấy công cụ từ túi trữ vật, tìm một mảng tường bắt đầu đập.

 

Chỉ có hai tên đệ tử Khí Phong kia vẫn đứng chôn chân tại chỗ, không hề nhúc nhích.

 

Ngự Đan Liên nhìn về phía bọn họ: “Hai người sao lại không hành động đi?”

 

Một người trong đó nói: “Chúng ta không có công cụ để đập  tường.”

 

Bọn họ là luyện khí sư, đã làm loại việc nặng này bao giờ đâu?

 

Đập tường?

 

Sao không bảo bọn họ đi sửa nhà luôn đi!

 

Hơn nữa, tường của tiên phủ đều được tiên lực gia cố, căn bản là không thể phá được không?

 

Bất thình lình, một tiếng “Rầm” khiến hai người bị dọa tới giật nảy mình.

 

Hai tảng đá lớn ước chừng cao bằng một nửa Ngự Đan Liên xuất hiện ở trước mặt hai người.

 

Ngự Đan Liên cười tủm tỉm chỉ vào cục đá nói:

 

“Đều là đồng môn, hai người cũng không cần khách khí, cục đá này rất cứng, tới, cầm cái này mà đập, hai người nhất định có thể giúp mọi người đập ra một con đường, con đường dẫn tới tương lai!”

 

Loading...