Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

SƯ MUỘI ĐỪNG CUỐN, SƯ MÔN CHÚNG TA ĐÃ VÔ ĐỊCH - CHƯƠNG 127: ĐƯỢC CỨU RỒI!

Cập nhật lúc: 2025-07-02 15:24:25
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 127: ĐƯỢC CỨU RỒI!

Sau khi nghe khoảng hai mươi lần, Ngự Đan Liên cuối cùng cũng nhớ kỹ.

Dưới ánh nhìn chăm chú của đôi kim đồng, nàng lặp lại một lần câu chú dài dòng khó hiểu kia.

Cuối cùng, hắn thở ra một làn hơi, đôi mắt từ từ nhắm lại; sau đó vung tay lên, đẩy nàng ra khỏi không gian thần thức của chính mình.

Ngũ giác vốn đã bị phong bế cũng mở ra trở lại.

Dưới đáy hồ Nhược Thủy, Ngự Đan Liên bỗng mở mắt.

Nàng nhìn về phía Diệp Thanh Minh đang nằm bên cạnh.

Hiện tại hắn đang nhắm mắt, không rõ sống chết.

Nàng phải nhanh chóng đọc xong chú ngữ kia trước khi nước tràn vào miệng!

Sau khi chuẩn bị tinh thần, Ngự Đan Liên lập tức mở miệng.

Nhưng vừa mở miệng thì nước lạnh đã tràn vào cổ họng.

Nàng cố nén cảm giác ngạt thở, đọc chú ngữ trong nước.

Khi chú ngữ được đọc xong, một trận pháp khế ước hiện ra dưới đáy nước.

Ngay khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy trong đầu mình có thêm mối liên kết với Nhược Thủy.

Nàng có thể điều khiển Nhược Thủy như điều khiển Xá Lợi Hoàn!

Ngự Đan Liên lập tức gom tất cả Nhược Thủy đang phân tán dưới lớp băng lại với nhau.

Vô số giọt Nhược Thủy tách ra khỏi nước thường, tụ lại thành một khối dưới đáy hồ.

Nước dưới lớp băng không còn bị Nhược Thủy quấy nhiễu, trọng lực trở lại bình thường.

Diệp Thanh Minh vốn đã tự động rơi vào trạng thái ngủ say, nhận thấy có biến động bên ngoài, lập tức mở mắt.

Một khắc sau, Diệp Thanh Minh toàn thân ướt đẫm, xách theo Ngự Đan Liên cũng ướt sũng, lao ra khỏi mặt nước.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Hai sư huynh muội lần nữa đứng dưới ánh nắng.

Sau khi được đặt lên mặt băng, việc đầu tiên Ngự Đan Liên làm là ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ với Diệp Thanh Minh.

“Sư huynh! Chúng ta được cứu rồi!”

Diệp Thanh Minh nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, nhất thời quên cả việc niệm chú hong khô y phục.

Hắn cảm thấy trái tim đã lạnh lẽo cô độc bấy lâu nay, dường như trong khoảnh khắc này đã có chút hơi ấm.

Trên gương mặt vốn u ám của hắn, bất ngờ cũng hiện lên một nụ cười rạng rỡ tương tự.

“Ừ, được cứu rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-127-duoc-cuu-roi.html.]

Lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua.

Ngự Đan Liên hắt xì một cái: “Lạnh quá.”

Diệp Thanh Minh đưa tay điểm nhẹ lên đỉnh đầu nàng, quần áo và tóc của cả hai người lập tức khô ráo lại.

Lúc này, một đàn Sương Hàn Thú cấp tám từ mặt nước trồi lên, như những bức tường cao lớn, bao vây lấy hai người họ vào giữa.

Ngự Đan Liên nheo mắt, chắn trước Diệp Thanh Minh- người đang chuẩn bị ra tay: “Sư huynh, để muội!”

Trước đó, nếu không phải vì đám Sương Hàn Thú  này chắn đường thì nàng và sư huynh đã chẳng gặp nạn rồi.

Thấy bọn chúng còn dám lòi mặt ra, nàng liền tức giận.

Nàng khẽ động ý niệm, dòng Nhược Thủy trước đó vốn đã được gom lại bây giờ lại tản ra, hòa vào nước thường.

Đám Sương Hàn Thú vốn đang giương nanh múa vuốt, trong nháy mắt đã bị kéo xuống đáy nước.

Sau đó, Ngự Đan Liên điều khiển dòng Nhược Thủy khiến đám Sương Hàn Thú  kia bắt đầu quay vòng vòng trong nước.

Một xoáy nước khổng lồ cuốn lấy hàng chục con Sương Hàn Thú , xoay tròn dữ dội dưới đáy hồ.

Chúng hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Đến khi nàng tách Nhược Thủy ra khỏi nước thường, toàn bộ Sương Hàn Thú  nổi lên mặt nước đều bị quay cho choáng váng, đ.â.m vào nhau loạn xạ.

Chờ đến khi chúng đỡ choáng, vừa mới lộ ra nanh vuốt về phía Ngự Đan Liên, đã lập tức bị Nhược Thủy kéo xuống tiếp tục quay vòng.

Cứ thế lặp lại vài chục lần, khi bọn chúng trồi lên mặt nước lần nữa, tất cả đều hoảng hốt tán loạn tìm đường chạy trốn, nhưng Nhược Thủy đã vây chặt chúng nó lại, căn bản không có lối thoát.

Những tiếng kêu rên vang lên liên tiếp.

Lúc này, một con Sương Hàn Thú  bất ngờ nhảy lên mặt nước, phun ra một hạt băng châu tròn vo về phía Ngự Đan Liên.

Mấy con Sương Hàn Thú khác thấy vậy cũng bắt chước theo.

Chỉ trong chốc lát, trước mặt Ngự Đan Liên đã chất đầy một đống băng châu trong suốt lấp lánh.

Nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Minh: “Sư huynh, bọn chúng đang làm gì vậy?”

 

CHƯƠNG 128: TA MUỐN NUÔI CÁ

Diệp Thanh Minh cúi đầu nhìn đống băng châu này, lại nhìn gương mặt ngơ ngác của Ngự Đan Liên, trong lòng dâng lên cảm xúc lẫn lộn.

Tiểu sư muội đúng là quái vật mà!

“Đây là nội đan của linh thú.”

“Linh thú tu luyện đến cấp tám có thể để nội đan rời khỏi thân thể. Bọn chúng chủ động giao nộp nội đan, nghĩa là đang biểu thị sự thần phục với muội.”

 

 

Loading...