CHƯƠNG 120: NHƯỢC THỦY
Khi Ngự Đan Liên nhìn về phía Diệp Thanh Minh, mới phát hiện ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn vào hồ nước ở trung tâm mặt băng.
Đúng rồi, vật phát sáng ở giữa hồ rõ ràng là một bảo vật.
Bạch Trì và Tạ Thanh Dư dường như đã ở đây khá lâu, nhìn đống dấu chân chi chít dưới đất là biết.
Nhưng vì sao bọn họ vẫn chưa lấy được bảo vật kia, còn uy h.i.ế.p người khác đi lấy?
Ngự Đan Liên suy nghĩ, rồi lấy ra một hòn đá từ trong không gian, nhẹ nhàng ném về phía hồ nước.
Khi viên đá vừa chạm vào mép băng thì lập tức như bị một lực lượng vô hình kéo xuống, quỹ đạo ném hình parabol đột ngột biến thành đường thẳng hướng xuống, rơi thẳng vào nước.
Hơn nữa, mặt nước còn không hề gợn sóng.
Ngự Đan Liên sững người. Loại nước này hình như nàng từng nghe nói trong thần thoại rồi.
“Nhược Thủy.”
Nghe lời khẳng định của Diệp Thanh Minh, Ngự Đan Liên lập tức hiểu ra.
Trong truyền thuyết, Nhược Thủy là loại nước mà không vật gì có thể nổi trên đó.
Không trung phía trên vùng có Nhược Thủy, một con chim cũng không thể bay qua.
Tạ Thanh Dư thúc giục: “Mau đi xuống đi. Biết là Nhược Thủy thì thế nào? Không xuống thì các ngươi cũng chỉ có đường c.h.ế.t thôi!”
Bạch Trì lập tức chĩa kiếm vào Ngự Đan Liên.
Ngự Đan Liên ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt tràn đầy không vui.
Nhược Thủy, thật là phiền phức!
Bề mặt băng ở đây yếu ớt như vậy, làm sao chịu nổi một trận chiến cấp Hóa Thần?
Không ai có thể đảm bảo rằng sau khi băng vỡ, Nhược Thủy sẽ không lan ra.
Nếu lan ra…
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Lúc đó, chẳng ai có thể chạy thoát.
Bạch Trì hẳn cũng đã nghĩ đến điều đó nên mới chần chừ không ra tay.
Ngự Đan Liên bỗng nở một nụ cười như có như không.
Không thể g.i.ế.c bây giờ thì thôi, cứ tranh thủ sỉ nhục một trận trước!
Dù sao bọn họ cũng không dám ra tay, đứng ngay trước mặt mà không mắng thì thật uổng phí.
Dù sao chửi bậy là nguồn vui bất tận!
Hơn nữa, sau này họ c.h.ế.t rồi, cũng không có cơ hội nghe nàng mắng nữa!
Nàng nhìn về phía Bạch Trì và Tạ Thanh Dư nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-120-nhuoc-thuy.html.]
“Tạ sư điệt, Bạch Trì sư huynh của ngươi không dám ra tay đâu, trừ khi hắn muốn tất cả cùng rơi vào Nhược Thủy mà đồng quy vu tận.”
“Hơn nữa, ngươi bảo ta đi lấy đồ là ta phải đi sao? Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện với sư thúc như thế?”
Ngự Đan Liên lắc lắc Xá Lợi Hoàn trong tay, nhìn Bạch Trì và Tạ Thanh Dư với vẻ tiếc nuối:
“Ta biết hai người đang nghĩ gì – chẳng qua là thấy ta chỉ là Luyện Khí, sư huynh ta chỉ là Trúc Cơ, muốn nhân cơ hội g.i.ế.c người diệt khẩu.”
“Trùng hợp quá.”
“Ta cũng đang nghĩ vậy đó.”
“Chỉ là ta và sư huynh sẽ không ra tay ở đây. Dù sao cái mạng rẻ mạt của các ngươi sao có thể so với mạng quý giá của ta và sư huynh được?”
“Đồng quy vu tận với các ngươi? Không đáng chút nào.”
Tạ Thanh Dư nghiến răng: “Ngự Đan Liên, sắp c.h.ế.t rồi mà ngươi còn dám ngông cuồng!”
“Sư tôn, g.i.ế.c bọn họ đi!”
Tạ Thanh Dư thúc giục, nhưng Bạch Trì lại do dự.
Hắn quay đầu nhìn Nhược Thủy ở giữa mặt băng, trong lòng bỗng thấy sợ.
Vừa nãy nhìn thấy Ngự Đan Liên và Diệp Thanh Minh – hai kẻ thù mà hắn căm hận – nhất thời chỉ muốn g.i.ế.c ngay mà quên mất rằng nếu băng vỡ thì hậu quả sẽ…
Bị Ngự Đan Liên nhắc nhở như thế, hắn lập tức tỉnh ngộ.
Phải rồi, không thể động thủ ở nơi này.
Hắn là băng linh căn – một loại biến dị của thủy linh căn, lại đã là Hóa Thần.
Mà hai tên này tuy đáng giận nhưng cũng chỉ là Trúc Cơ và Luyện Khí.
Cho dù có tức giận đến cỡ nào cũng không thể lấy cái mạng quý giá của mình ra để đánh cược.
Nếu thật sự ra tay, nói không chừng sẽ khiến đối phương liều mạng.
Đến lúc đó, mình vẫn là người chịu thiệt.
Bạch Trì thu kiếm lại, sắc mặt trở nên khó coi.
Tạ Thanh Dư thấy hắn như vậy, trong lòng âm thầm mắng một câu: “Cái đồ vô dụng! Đường đường là Hóa Thần, vậy mà đối phó không nổi một Trúc Cơ với một Luyện Khí!”
Còn đứng đó để người ta mắng thẳng vào mặt mà không dám làm gì!
CHƯƠNG 121: TẠ THANH DƯ CÓ TƯ CÁCH GÌ?
Tạ Thanh Dư tuy tức giận vì Bạch Trì không ra tay, nhưng nàng ta cũng nghe hiểu lời Ngự Đan Liên vừa nói nên không tiếp tục dây dưa nữa, chỉ giả vờ rơm rớm nước mắt, nhìn Bạch Trì.
Bạch Trì thấy biểu cảm đó, trong lòng lập tức trào dâng cảm giác áy náy vô hạn.
“Dư nhi, là vi sư khiến con chịu uất ức rồi.”