CHƯƠNG 107: GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG (2)
Bạch Trì điều tức chữa thương suốt nửa ngày, vết thương trên người cuối cùng cũng hồi phục được hai phần.
Vừa mở mắt ra, hắn đã thấy đệ tử bảo bối của mình đang bị trói.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Miên và Thiên Cẩm.
Thiên Cẩm thấy hắn tỉnh lại, lập tức nói:
“Bạch Trì Đạo hữu, e rằng đồ đệ của ngươi vừa rồi bị con linh thú cấp tám kia dọa cho ngớ ngẩn rồi, không chỉ ăn nói lung tung, rằng các ngươi bị một Trúc Cơ dẫn theo một Luyện Khí truy sát, mà còn ra tay làm bị thương người khác.”
“Vì thế ta mới tạm thời khống chế nàng ấy.”
Nói xong, Thiên Cẩm thu lại pháp khí đang trói Tạ Thanh Dư lại, sau đó giải trừ chú cấm ngôn trên người nàng ta.
Tạ Thanh Dư lập tức mắt đẫm lệ chạy đến, uất ức nói: “Sư tôn, con không có bị dọa đến ngớ ngẩn, cũng không nói bậy.”
“Sư tôn, người mau nói thật với họ đi! Không ai tin con cả!”
Bạch Trì liếc nhìn xung quanh, tất nhiên cũng thấy Ngự Đan Liên và Diệp Thanh Minh.
Đặc biệt là khi lướt qua Ngự Đan Liên, ánh mắt hắn lạnh như băng, trong lòng cũng bùng lên lửa giận.
Nhưng hắn vẫn đè nén cơn phẫn nộ, dịu giọng nói: “Dư nhi, là tâm thần con xao động thôi. Vi sư là tu sĩ Hóa Thần, làm sao có thể bị hai kẻ đó truy sát?”
Nói xong, Bạch Trì lại chắp tay thi lễ với Thiên Miên và Thiên Cẩm: “Lần cuối gặp hai vị sư huynh là tại Đại hội Tiên môn 50 năm trước, nay lại được hai vị cứu giúp, Bạch Trì vô cùng cảm kích.”
Một tiếng "sư huynh" của Bạch Trì khiến sự khó chịu ban nãy của Thiên Cẩm đối với Tạ Thanh Dư vơi đi phần nào.
“Huynh đệ chúng ta đến để thăm dò bí cảnh, cùng là người của Tứ đại Tiên môn, tất nhiên nên giúp đỡ lẫn nhau!”
Bạch Trì gật đầu, nhưng lại thấy Tạ Thanh Dư bĩu môi, vẻ mặt không vui.
Hắn đành truyền âm cho nàng ta, giải thích nỗi lo của mình: “Dư nhi, dù có nói thật bọn họ cũng chưa chắc đã tin. Huống hồ, đây là chuyện nội bộ của Cửu Huyền Kiếm Môn, việc trong nhà không nên để lộ ra ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-107-gay-ong-dap-lung-ong-2.html.]
Nếu để người khác biết hắn đường đường một tu sĩ Hóa Thần lại bị một Trúc Cơ và Luyện Khí dồn vào đường cùng như vậy…
Thì vài trăm năm sau, nhắc đến Bạch Trì hắn, e rằng ai cũng sẽ cười chê.
“Vi sư giờ đã khôi phục tu vi Hóa Thần, mà hai kẻ đó cũng đã vào bí cảnh, vi sư chỉ cần chọn thời cơ thích hợp là có thể g.i.ế.c chúng, báo thù cho con.”
Nghe truyền âm của Bạch Trì, sắc mặt Tạ Thanh Dư tốt hơn đôi chút, nhưng trong lòng vẫn có chút oán trách.
Nếu như Bạch Trì không phải là Hóa Thần sơ kỳ, mà là Hóa Thần hậu kỳ thì tốt biết mấy.
Ánh mắt nàng ta bất giác nhìn về phía Thiên Miên.
Vị tiền bối Hải Thần Tông này tuy ít nói nhưng khí thế mạnh hơn hẳn Thiên Cẩm. Hải Thần Tông tu luyện Đa Tình đạo, các đệ tử hầu hết đều là kẻ phong lưu đa tình.
Đa Tình Đạo không phải tà đạo, bởi vì những nam nhân tu đạo này đều thật lòng yêu thương những người nữ nhân bên cạnh, nếu không thì không thể đạt được hiệu quả tu luyện.
Hơn nữa, trong chuyện này nữ nhân cũng được lợi.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Tạ Thanh Dư chợt động tâm tư, bị trói lâu như vậy, đầu óc nàng ta cũng tỉnh táo lại.
Nàng ta lập tức hành lễ với Thiên Miên và Thiên Cẩm, vừa dịu dàng vừa yếu đuối nói: “Hai vị sư thúc, vừa rồi là Dư nhi thất lễ. Nhưng con linh thú cấp tám kia thật sự quá đáng sợ, Dư nhi mới chỉ Trúc Cơ, bị dọa sợ nên mới vô tình vu oan cho sư thúc Ngự Đan Liên.”
Nói xong, nàng ta quay sang nhìn Ngự Đan Liên, giọng điệu đầy vẻ “chân thành”: “Biểu muội sư thúc chắc sẽ không trách ta chứ?”
Ồ, đầu óc đã tỉnh táo lại rồi à.
Ngự Đan Liên cười thầm trong bụng, nhưng vẫn mở to đôi mắt long lanh, giọng điệu ấm ức đến mức sắp khóc:
“Chỉ cần sư điệt bình an là tốt rồi, ta chịu chút ấm ức cũng không sao.”
“Cho dù ta có mất mạng cũng không vấn đề gì, dù sao sư điệt là thiên chi kiêu nữ, còn ta chỉ là một Phật tu Luyện Khí tầng một mà thôi.”
Chiêu cũ.
Gậy ông đập lưng ông!