SỰ CỨU RỖI CỦA KẾ MẪU - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:15:05
Lượt xem: 1,057
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thì ra, nàng tuy có hơi ngốc nghếch, nhưng lại mang theo một tấm chân tình không chút che giấu.
Mây đen che lấp ánh sáng của mặt trời, trời nén một trận mưa lớn.
Tia chớp sáng rạch một đường giữa bầu trời u ám, như xé toang cả bóng tối.
Ta đẩy cửa bước vào, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh nàng.
Một tia sáng mờ mờ từ khe cửa sổ rọi xuống, chiếu lên cả hai chúng ta — như một sợi dây vô hình, âm thầm buộc chúng ta lại với nhau.
Ta chìa tay ra, lòng bàn tay là một viên kẹo mạch nha lấp lánh.
“Ăn kẹo vào rồi, đời sẽ không đắng nữa.”
“Không phải con không thích ăn kẹo sao?”
“Đồ người lạ cho, không thể ăn bậy.”
Nàng ngẩn ra, rồi khẽ gật đầu tán đồng.
“Từ giờ có thể ăn rồi. Trời nắng quá, chắc hai ta cũng sắp bị nấu chín luôn rồi.”
Câu đùa nhạt nhẽo của nàng chẳng buồn cười chút nào — vậy mà ta lại hiếm khi khẽ bật cười.
Nàng ngậm viên kẹo, ôm đầu nằm xuống nền đất một cách thoải mái, bật ra tiếng “chậc chậc” đầy mãn nguyện.
“Biết ngay mà — đời vả cho ta một cái bạt tai, nhất định sẽ cho ta một viên kẹo. Thấy chưa, ông trời ban xuống một cô gái tốt, ngọt ngào giữa đắng cay, coi như ta lời rồi.”
“Người không nên chọc vào bà ta.”
Đôi chân đang đung đưa của nàng khựng lại.
“Ai cơ?”
“Tô di nương!”
Loại rắn rết như thế… đã ra tay thì phải ra tay cho chết!
Tô Nhược từ năm bảy tuổi đã ở bên cạnh lão phu nhân, đối với mọi chuyện trong phủ đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Kẻ này tâm cơ rất sâu, giỏi che giấu, cực kỳ khéo léo trong việc mua chuộc lòng người.
Tổ mẫu ta thương Diệp Thanh Thanh đến mức không dung nổi một hát cát nào vào mắt, vậy mà vẫn dặn nàng phải đối xử tử tế với Tô thị.
Phụ thân ta xem con đường làm quan như mạng, vậy mà vì bà ta, ông lại chấp nhận mang tiếng sủng thiếp diệt thê, gây gổ với mẫu thân ta không biết bao nhiêu lần.
Ngay cả đám hạ nhân trong phủ, khi nhắc đến Tô di nương cũng đều là lời khen — hiền lành rộng lượng, đoan trang mềm mỏng.
Dẫu ta là kẻ như rắn rết, đã từng bảy lần muốn g.i.ế.c bà ta, nhưng vẫn chưa thể lấy được mạng ấy.
Dĩ nhiên… câu cuối cùng, ta không nói với Thẩm Đường.
Nàng lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng gật đầu, ra vẻ như đang suy nghĩ rất chăm chú.
Ta biết, với đầu óc của nàng, tám phần là cũng chẳng nghĩ thông được gì đâu, nên liền nhắc thêm một câu:
“Người là phu nhân, bà ta là thiếp thất. Dẫu thế nào cũng không thể vượt mặt người được. Đừng chọc vào bà ta, như vậy mới có thể sống yên ổn.”
Hình như nàng nghe lọt tai thật, mím môi, nghiêm túc gật đầu:
“Hiểu rồi. Con nói rất rõ ràng, toàn là trọng điểm dễ ra đề, ta nhất định sẽ ghi nhớ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/su-cuu-roi-cua-ke-mau/chuong-7.html.]
Nói rồi, nàng xoay đầu, mắt sáng rỡ, nhìn ta hỏi:
“Là con chủ động nói chuyện với ta đấy nhé? Có phải cũng cảm thấy ta rất tốt, đáng để kết giao rồi phải không?”
“Con thích ăn gì? Gầy thế này chắc phải dưỡng lại bằng ăn uống rồi. Để ta nghĩ cách cho con nhé?”
Trong mắt nàng rực lên một tia hy vọng mãnh liệt, khiến ta cảm thấy không biết phải làm sao.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta quay mặt đi, nhàn nhạt nói:
“Mẫu thân nuôi ta rất chu đáo. Sau khi người mất, đồ ăn của ta bắt đầu tệ đi.”
Ánh mắt Thẩm Đường lập tức ngập tràn xót xa, nàng đập tay lên ngực, nghiêm túc cam đoan:
“Có ta ở đây rồi, mọi thứ sẽ lại tốt lên thôi!”
Nàng nói ra mấy lời chẳng kiêng dè ai.
Bị phụ thân lạnh nhạt, lại đắc tội với Tô di nương, trong phủ này, nàng đi đâu cũng khó, mỗi bước đều như giẫm trên băng mỏng.
Sáng sớm tinh mơ, quản gia ôm một chồng sổ sách cần thanh toán, đứng chắn ngay cửa viện của nàng.
Ma ma quản sự của trù phòng vì cãi nhau với ma ma quản sự trồng hoa, cũng kéo đến tận cửa đòi nàng phân xử.
Ngay cả chuyện cá trong ao c.h.ế.t sạch sau một đêm cũng bị đổ cho là do phong thuỷ xấu, ép nàng phải đứng ra xử lý.
Chỉ có một cái đầu mà phải xử lý hai chuyện rối ren, nàng luống cuống chẳng biết xoay xở ra sao. Gọi bữa sáng mãi không ai đoái hoài, đến cuối cùng chỉ được mang lên một bát cháo loãng cùng hai miếng dưa muối.
Vừa giận vừa tức, trong lòng nàng rủa Tô di nương một vạn lần.
Trước khi đến thư viện, ta thở dài, quay đầu lại dặn thêm một câu:
“Bà ta đang mang thai, được phụ thân xem như con ngươi trong mắt. Ngàn vạn lần đừng vì nhất thời nóng giận mà đi tìm rắc rối với bà ta.”
Nàng gật đầu lia lịa, đảm bảo một vạn lần sẽ không động đến Tô di nương.
Vậy mà lúc ta về phủ, nàng lại cười hớn hở chỉ vào cả bàn đầy sơn hào hải vị khoe với ta:
“Chuyện to thì cứ ngồi xuống mà thương lượng. Liên Hợp Quốc còn điều đình được chiến tranh thế giới, tranh chấp hậu viện chẳng qua chỉ là cơn mưa nhỏ thôi.”
“Bà ta thích dưa leo hỏng thì ta nhường luôn cho. Sau này mỗi người một ngả, nước sông không phạm nước giếng.”
“Thấy chưa, ngày lành tới rồi.”
Lông mày ta giật một cái, cảm thấy có điều gì đó chẳng lành.
Còn chưa kịp hỏi kỹ, phụ thân đã dẫn người bao vây cả viện.
“Độc phụ! Lẽ ra ta nên cấm túc ngươi từ sớm, có như thế thì Tô di nương mới không bị ngươi hại!”
Thẩm Đường ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ma ma thân cận của Tô Nhược khóc lóc nói:
“Trong ngoài viện đều đã được kiểm tra kỹ càng, sợ làm tổn thương đến tiểu thiếu gia, đến cả bên ngoài viện cũng đã cẩn thận dặn dò. Vậy mà sao phu nhân lại đột nhiên động thai, ra m.á.u thế này?”
“Hôm nay người đến thăm di nương, chỉ có một mình phu nhân mà thôi.”
Vị đại phu theo phụ thân tới lập tức bước ra, nghiêm giọng chỉ vào túi hương đeo bên hông của Thẩm Đường:
“Xin hỏi, túi hương này có thể cho ta mượn xem qua một chút chăng?”