Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

SỰ CỨU RỖI CỦA KẾ MẪU - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:14:53
Lượt xem: 1,114

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng ở trong lòng thì nói không ngớt, mà ngoài mặt lại im thin thít, không cãi nửa lời.

 

Cho đến khi phụ thân chuyển lời mắng… sang nhắc đến ta.

 

“Con bé Tận Hoan này bị mẫu thân nó dạy hư rồi, bất hiếu bất kính, giảo hoạt trơn tru, chẳng có chút lòng biết ơn nào. Phu nhân đừng nghe mấy lời vớ vẩn của nó. Miệng không có câu nào là thật, đừng để tấm lòng của phu nhân bị uổng phí.”

 

Không khí bỗng chốc lặng ngắt.

 

Thẩm Đường ngẩng đầu, lạnh giọng hỏi:

 

“Nó lừa gạt gì ngài à?”

 

Phụ thân nhàn nhạt lắc đầu:

 

“Ta bận việc công, đâu có thời gian dây dưa với nó. Lúc lão phu nhân còn sống đã thường nói nó không biết trên dưới. Diệp thị hiền lành cũng từng trách nó không biết cảm kích. Ngay cả Tô di nương — người nhìn nó lớn lên — cũng hận nó đến tận xương tuỷ. Đủ thấy bình thường Hứa Tận Hoan thế nào rồi.”

 

“Phu nhân mới vào phủ, không biết cũng không trách được. Nhưng về sau nên cẩn thận một chút, tránh dây dưa với nó thì hơn. Những chuyện như đổi viện lần này, sau này đừng để xảy ra nữa.”

 

Chỉ cách một cánh cửa, cây hải đường trước n.g.ự.c ta bị gió thổi xào xạc, từng trận gió như những cái tát lạnh lẽo giáng thẳng vào lòng.

 

Cho dù đã tuyệt vọng đến tận cùng, lòng vẫn bị cánh hoa rơi kia đánh cho một cú — nặng nề, nghẹn ứ.

 

Ông ta rõ ràng đã từng ôm lấy t.h.i t.h.ể đầy m.á.u của mẫu thân mà thề sẽ mãi mãi đối xử tốt với ta…

 

Vậy mà chỉ vì vài câu từ miệng người khác, ông đã hoàn toàn thất vọng về ta, đến cả lời ta định nói cũng bị xem là nguỵ biện.

 

Cảm thấy thật vô nghĩa, ta xoay người định rời đi — thì nghe thấy Thẩm Đường bật cười lạnh:

 

“Hứa đại nhân có tai mà không có mắt sao? Con gái ruột mà cũng phải nghe người khác mới nhận ra được à?”

 

“Người trên sống không có nhân nghĩa, thì người dưới làm sao biết kính trọng? Ngay cả một cái viện ra hồn mà con bé cũng không có, ông bảo nó lấy gì để biết ơn, biết ơn ai chứ? Nếu ông thật sự là một người cha có trách nhiệm, thì nên dùng trái tim mình để hiểu con gái, hiểu con bé đã cô đơn đến nhường nào, đã sống khổ sở ra sao — rồi làm chỗ dựa vững chắc nhất cho nó.”

 

“Người ta nói vài câu mà ông đã quay sang nghi kỵ con gái ruột của mình như vậy. Nếu được chọn, chắc con bé thà c.h.ế.t cũng không muốn ông làm phụ thân của nó đâu!”

 

Cánh hoa bay lả tả lướt qua má, sống mũi ta cay xè, chua xót dâng thẳng đến tận tim.

 

Thì ra… trên đời này vẫn có người thật sự hiểu được nỗi khổ của ta.

 

“Mẫu thân nó... tỷ tỷ ta vì sinh con cho ông mà vì khó sinh nên c.h.ế.t thảm. Ông nợ tỷ ấy hai mạng người, cả đời này đáng lẽ phải mang theo áy náy mà đối xử tốt với con gái tỷ ấy mới phải. Huống chi, nếu không có tiền bạc của tỷ ấy trải đường, ông lấy gì mà có được ngày hôm nay?”

 

“Vô liêm sỉ!”

 

Với đàn ông, điều tối kỵ nhất sau khi công thành danh toại, chính là có kẻ nhắc đến ân tình của người từng đầu gối tay ấp — người phụ nữ âm thầm đứng sau nâng đỡ họ đi lên.

 

Nữ nhân đó… thật sự ngu ngốc đến mức vì một kẻ chẳng liên quan như ta mà dám trở mặt với phụ thân.

 

Phụ thân giận đến cực điểm, hất tay áo bỏ đi.

 

Một người đến động phòng cũng chưa từng có, cứ thế mà bị lạnh nhạt gạt qua một bên. Về sau nàng ta còn sống ra sao được nữa đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/su-cuu-roi-cua-ke-mau/chuong-6.html.]

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Vậy mà điều nàng ta nghĩ trong lòng lại là:

 

【May mà là ta. Nếu là nguyên chủ Thẩm Đường thật sự, sống trong cảnh không cha thương, không mẹ chở che, tiểu nữ chính này còn biết phải sống sao】

 

【Chỉ vài dòng ngắn ngủi trong sách, lại là mười năm khổ đau của nàng】

 

 【Cả đời người, mấy ai chịu nổi những mười năm như vậy. May mà... là ta】

 

Nàng đã rơi vào cảnh bốn bề là địch, bị cô lập không còn đường lui, vậy mà trong lòng vẫn chỉ lo nghĩ cho ta.

 

Gió sắc lẻm như dao, thổi vào khiến khoé mắt ta nóng rát.

 

Nàng ôm đầu ngồi bệt dưới đất, thất thần.

 

Còn ta cứ lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ phía sau nàng.

 

Mây rất nhẹ… như sợ gió thổi tan giấc mộng dịu dàng của ai đó.

 

Và rồi, ta lại nghe thấy tiếng lòng mang theo tiếng nức nở của nàng:

 

【Không có mẹ thì đứa trẻ cũng không xứng có cha sao? Dùng trái tim để cảm nhận một đứa trẻ… lại khó đến vậy ư?】

 

【Rõ ràng từng ôm con bé như ôm cả thế giới, rõ ràng từng cho nó rất nhiều rất nhiều yêu thương… thế mà vì sao, chỉ vì mẹ nó mất đi, ông cũng mang tất cả đi mất】

 

 【Chẳng lẽ thật sự phải đợi đến khi người ta c.h.ế.t rồi, mới biết hối hận sao】

 

 【Ngôi nhà mới của ông sẽ không còn gương mặt cũ khiến ông khó xử nữa rồi, vậy tại sao ông lại vẫn khóc như vậy】

 

Nàng… đang nói chính nàng.

 

Thì ra, nàng không phải vì thi trượt cấp bốn mà tức đến chết.

 

Mà là… mẹ kế vu oan nàng ăn trộm trang sức, khóc lóc ầm ĩ om trời, náo loạn khắp nhà.

 

Cha nàng ép hỏi từng câu một, ép nàng phải giao ra "tang vật".

 

Ngay cả người em trai cùng cha khác mẹ cũng mắng chửi thậm tệ — gọi nàng là đồ ăn cắp, là kẻ dư thừa, là thứ phá của.

 

Những lời giải thích, những tiếng kêu oan của nàng không ai thèm nghe. Nhiều năm ấm ức dồn nén, như hơi ẩm thối rữa ăn mòn dần mạng sống.

 

Không ai tin nàng.

 

Chỉ có một thân một mình, nàng nhảy xuống từ lầu cao, lấy m.á.u mà viết lên tiếng kêu oan cuối cùng cho cả thế giới thấy.

 

Và rồi nàng đến thế giới này… nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình.

 

Từ đó, nàng thề sẽ trở thành một người mẹ kế tốt, người có thể che ô cho ta, chỉ đường cho ta — là người mẹ sẽ nuôi dạy lại chính mình một lần nữa, thật tử tế.

 

Loading...