SỰ CỨU RỖI CỦA KẾ MẪU - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-03 04:40:51
Lượt xem: 681
Ta trời sinh độc ác, lòng dạ lạnh như băng.
Tổ mẫu đột nhiên lâm trọng bệnh, ta nghiền nát thuốc cứu mạng của bà, mỉm cười nhìn bà trút hơi thở cuối cùng.
Thứ muội rơi xuống nước, ta đứng chờ bên hồ, nàng vừa bò lên một lần, ta liền đạp xuống một lần, cứ thế ép cho đến khi nàng c.h.ế.t đuối.
Ngay cả khi viện của kế mẫu bắt lửa, ta cũng không ngại vất vả bò dậy giữa đêm, đích thân khoá trái cửa lớn, trơ mắt nhìn bà bị thiêu đến mặt mũi chẳng còn nhận ra, sau đó bị đuổi tới trang viên, chờ c.h.ế.t như phế nhân.
Thế nhưng… vị kế mẫu mới vào cửa lần này lại có vẻ khác hẳn.
Nàng nói, nàng đến là để cứu rỗi ta.
Có điều, trông nàng ngốc nghếch đến đáng thương — không đấu lại di nương, chẳng được phụ thân coi trọng, ngay cả quyền quản gia cũng chẳng chạm tới được.
Ta nhìn nàng khom người thổi lửa nấu canh dưỡng thân cho ta, khói hun đến chảy nước mắt mà vẫn cặm cụi không dừng tay, bất giác khẽ thở dài:
— Bảo vệ một người… đúng là vất vả hơn g.i.ế.c người thật.
Chương 1:
Khi Thẩm Đường bước vào viện ta, ta đang lấp đất lên hung khí đã dùng để g.i.ế.c nàng.
Ánh mắt chạm nhau, tay ta khẽ run lên, theo bản năng nhìn về phía cánh cửa sau lưng nàng.
Âm thầm tính toán, làm sao có thể ra tay một kích trí mạng trước khi nha hoàn bước vào, khiến nàng c.h.ế.t tại chỗ, hoàn toàn bịt miệng nàng lại.
Thế nhưng, viên đá sắc nhọn vừa được ta nắm chặt trong tay, ta liền nghe được tiếng lòng của nàng.
【Đây chính là nữ phụ độc ác trong tương lai sao?】
【Xinh quá đi mất. Da trắng hồng, lông mi dài, mắt to, sống mũi cao, miệng anh đào đầy đặn. Chạm được rồi, chạm được rồi, cuối cùng cũng chạm được vào tiểu tiên nữ mềm mại đáng yêu rồi.】
Ánh mắt nàng rơi trên đôi tay đầy bùn đất của ta, khẽ nhíu mày, thầm rên rỉ:
【Ối trời, nhỏ như vậy mà đã phải tự tay trồng cây ăn quả sao? Quả nhiên, nữ phụ độc ác nào cũng có một tuổi thơ ẩm mốc u ám.】
【Mẫu thân c.h.ế.t vì khó sinh, tổ mẫu coi thường, phụ thân lạnh nhạt, đến cả di nương và thứ muội cũng giẫm lên đầu. Cả đời chưa từng được yêu thương, vì thế chỉ cần nam chính ban cho chút ấm áp, liền phát điên vì yêu, vì muốn chiếm hữu. Cuối cùng bị nam chính phản công, c.h.ế.t thảm không toàn thây, còn liên luỵ cả chín tộc bị c.h.é.m đầu.】
Từ dòng suy nghĩ tuôn trào như nước kia, ta đại khái cũng hiểu ra rồi.
Thì ra ta là nữ phụ độc ác trong một quyển sách.
Từ sau khi mẫu thân c.h.ế.t thảm, ta không còn nhận được lấy một chút yêu thương hay che chở nào.
Cho nên vào ngày bị phạt quỳ giữa mưa to, nam chính đưa tay cứu ta, chỉ thản nhiên nói một câu: “Đi theo cô”, ta liền rơi vào lưới tình, mê luyến bóng lưng không ai dám cản ấy, cả đời vì hắn mà chiến đấu.
Yêu không được, ta tranh giành, cướp đoạt, không tiếc xuống tay g.i.ế.c nữ chính hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng bị hắn chán ghét, bị nữ chính phản kích, vạn tiễn xuyên tim, thiêu thành tro bụi, ngay cả nhà họ Hứa cũng bị diệt tộc vì ta.
Ta khẽ cười —
Thì ra, ta sẽ c.h.ế.t thảm đến thế.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhưng e là trong sách đã viết sai mất rồi.
Liệu có thể nào… một kẻ ác độc như ta, cái ta yêu không phải là nam chính kia, mà là… quyền lực chí cao vô thượng chăng?
Nếm qua mùi vị của quyền lực đỉnh cao rồi, ai còn cam lòng co ro nơi hậu viện, g.i.ế.c một người mà cũng phải run rẩy sợ hãi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/su-cuu-roi-cua-ke-mau/chuong-1.html.]
【Hu hu hu, một đứa bé xinh đẹp thế này sao có thể c.h.ế.t thảm như vậy được. Mạnh mẽ lên nào, kế mẫu dũng cảm không sợ gian khó đến đây! Ta phải cứu rỗi nó, thay đổi kết cục bi thảm ấy!】
Nàng muốn cứu ta?
Rõ ràng là sợ bản thân cũng bị gói trọn vào đại lễ diệt cửu tộc, nên mới gấp gáp cứu chính mình.
Trong cái hậu viện rộng lớn này, từ sau khi mẫu thân qua đời, ta chưa từng thấy một ai thật lòng đối đãi với ta — một người cũng không.
Mang theo ý cười châm chọc, ta cúi đầu, gia tăng tốc độ lấp đất trong tay.
【Nhưng ta phải làm gì đây? Trực tiếp giúp nàng trồng cây có quá đường đột không?】
Tay ta khựng lại, dứt khoát giẫm mạnh một cái xuống lớp đất tơi xốp, kết thúc “trận chiến”.
Nàng khựng lại, giọng nhỏ nhẹ cất lên:
“Cái đó… con ăn kẹo không?”
Thẩm Đường thử bước một bước nhỏ, bàn tay mở ra, trong lòng bàn tay là một viên kẹo mạch nha.
【Con bé thích ăn tỳ bà (quả nhót tây), chắc chắn sẽ không từ chối kẹo tỳ bà của ta. Trẻ con thiếu thốn tình thương, chỉ cần một viên kẹo là có thể kéo gần khoảng cách. Chuyện nhỏ, dễ như trở bàn tay.】
Ta nhíu mày, cụp mắt xuống, lười nhìn sự ngây thơ khờ khạo của nàng.
“Ta mười tuổi rồi, không phải con nít mà có thể bị dỗ dành bằng một viên kẹo!”
Nàng khựng lại.
Trong lòng tràn đầy hối hận.
【A? Mười tuổi sao? Sao lại gầy yếu thế này… Chết tiệt, chỉ vì một lần chủ động mà khiến người ta thu mình cả đời. Giờ ta phải làm sao đây…】
【Sớm biết vậy đã bớt xem mấy video cơ bụng tám múi với mấy thứ lấp lửng kia, chịu khó xem thêm vài kênh dạy dỗ trẻ con thì tốt rồi.】
【Cùng lắm thì lúc xuyên đến đây mang theo mấy món đồ chơi Labbubu cũng được… À không, đắt quá, chỉ dựa vào việc dầm chanh cho Tuyết Vương kiếm sống thì mua không nổi.】
“Vậy… con thích cái gì? Lần sau ta sẽ…”
Két một tiếng.
Cửa viện bị ai đó đẩy mở.
Tô di nương vênh váo hống hách, vừa trông thấy Thẩm Đường liền lập tức kéo ra dáng vẻ dịu dàng giả tạo, hành lễ theo thân phận thiếp thất, sau đó kín đáo liếc mắt nhìn ta một cái.
“Phu nhân sao lại tới nơi này từ sớm như vậy?”
“Viện của Đại tiểu thư chẳng được may mắn gì cho lắm, phu nhân nên tránh xa thì hơn.”
Thẩm Đường “à” một tiếng:
“Viện này không được may mắn sao?”
Trong lòng nàng kêu gào rối rít:
【Bảo sao ta vừa bước vào đã thấy âm u rợn tóc gáy, như thể bị thợ săn dòm trúng — nổi hết da gà luôn rồi đây này】
【Quả nhiên, trực giác của phụ nữ đúng là mạnh đến đáng sợ, có ai đó muốn lấy mạng ta!】
【Chưa chắc là người… cũng có thể là ma. Cũng phải thôi, có bà mẹ ruột nào lại ưa nổi mẹ kế chứ. A di đà Phật, ta đến đây để yêu thương nữ chính mà, mẹ ma làm ơn tha cho ta một mạng】