Song Trùng - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:17:55
Lượt xem: 2

Trương Lợi Nô nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, ông nhướng mày, có vẻ như rất tự hào, thoáng cái liền mở “đài”: “Đôi bàn tay này của tôi phải tốn không ít tiền của, sáng trưa chiều tối đều rửa bằng sữa bò, không bao giờ làm việc nặng nhọc, thường xuyên phải bôi thảo dược..”

Bạch Khởi làm như hứng thú mà nói chuyện với ông ta mấy câu, có vẻ khó xử nói: “Thứ cho tôi mạo muội, nhưng vì sao ông lại chăm sóc đôi tay này vậy, có thể dưỡng da mặt như vậy mà, tôi không có ý gì khác, chỉ là rất tò mò, đôi bàn tay của ông được dưỡng kỹ càng quả thực khiến người ta phải kinh ngạc…”

Trương Lợi Nô lâng lâng trong thoáng chốc: “Đương nhiên phải dưỡng đôi tay rồi, tôi dựa vào tay――”

Dường như ông nhận ra mình nhiều lời, sắc mặt thoáng đổi, trong mắt chợt lóe lên tia nhìn dữ dằn, ngay sau đó lại cười xòa bảo rằng: “Cậu xem tôi này, lại nói đi đâu mất rồi, chúng ta mau đi thôi, đừng để người khác phải sốt ruột chờ đợi.”

Bạch Khởi gật đầu, xoay người lên tầng, đưa lưng về phía Trương Lợi Nô, hơi cong khóe môi. Dựa vào tay... làm cái gì chứ?

Trương Lợi Nô đứng dưới cầu thang, ngước đầu dán mắt nhìn về bóng lưng mảnh khảnh của chàng trai. Vẻ mặt ông ta biến sắc, trở nên u ám và đáng sợ. Dường như ông ta đang cười, vầng trán nhăn nhúm lại, trong đôi mắt vẩn đục không có chút hơi ấm nào, dường như đang nhìn một xác chết.

【Eo ơi đáng sợ quá, mọi người nói xem liệu đại lão phát hiện ra chưa?】

【Mấy người sợ cái gì, luận về trở mặt, Trương Lợi Nô sánh bằng đại lão sao?】

【Hahaha thím trên nói chí phải, đột nhiên không còn thấy sợ nữa rồi】

【Tui đang đợi cảnh đại lão trái ôm phải ấp】

Sáu diễn viên lên tầng hai.

Nam tốt thí có vẻ thả lỏng mình, ngó đông nhìn tây, ngạc nhiên nói: “Sĩ nữ ở đâu cơ chứ?”

Rõ ràng cậu ta không thấy gì cả.

Trương Lợi Nô cười đến là thần bí, dẫn mọi người đi tới trước một bức họa. Trên hành lang hun hút, ánh đèn dầu leo lét hắt bóng ma quái, không trông thấy rõ bức họa. Trương Lợi Nô lấy ngọn đèn dầu trên bàn lên, chiếu lên bức họa ấy.

Bức họa được chiếu sáng rõ ràng, hiện lên hình ảnh một sĩ nữ, đứng trong bụi hoa thược dược hoặc mẫu đơn. Hoa diễm lệ ướt át, đỏ đến bỏng mắt, sắc hoa như m.á.u tươi, không hiểu sao lại có cảm giác bất tường. Y phục buông lơi, cơ thể đẫy đà, gương mặt trái xoan, da thịt vô cùng gợi lên ham muốn.

Trương Lợi Nô đắc ý nói: "Đây là thần nữ Mẫu Đơn được khách của chúng tôi yêu thích nhất. Vì vậy, tôi đã sắp xếp cô ấy ở lầu hai. Mẫu Đơn là người điềm đạm, dễ nói chuyện, không hề khó tính và luôn sẵn lòng đáp ứng những yêu cầu của khách."

Rồi ông ta nói tiếp: "Đi thôi, để tôi dẫn mọi người đi xem những thần nữ khác."

Khi mọi người theo ông ta lên lầu, Bạch Khởi cố tình đi chậm lại phía sau. Anh đưa tay chạm vào bức họa, và đồng tử trong mắt anh đột nhiên co lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-99.html.]

Bởi vì cảm giác đầu ngón tay anh chạm vào không phải là giấy, mà là một chất liệu mềm mại, trơn trượt như dầu.

Trương Lợi Nô bất ngờ xuất hiện bên cạnh anh, vẻ mặt đầy khó chịu, lớn tiếng hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Bạch Khởi vội rụt tay lại, giả bộ hoảng hốt: "Xin lỗi, tôi thấy bức tranh này đẹp quá, nên không kiềm được mà chạm vào."

Trương Lợi Nô nghe vậy thì lập tức tươi cười: "Không sao, thích là tốt rồi."

Bạch Khởi thầm nghĩ, ông ta quả là một người dễ bị lung lạc. Chỉ cần khen những thứ ông ta yêu thích, ông ta sẽ vui vẻ ngay lập tức. Nụ cười của ông ta trông không hề giả tạo, nhưng đồng thời, ông ta cũng có vẻ gì đó rất cố chấp, như thể một người bị ám ảnh bởi điều gì đó.

Sau khi mọi người lên lầu, bức tranh vẽ sĩ nữ Mẫu Đơn dường như chớp mắt, nhìn Bạch Khởi với ánh mắt lúng liếng đưa tình.

【Má ơiiiiii cổ chớp mắt kìa!!】

【Có phải cô ta vừa ý đại lão rồi không nhỉ!! Eo ơi hơi kinh dị, không phải đại lão là gay sao?】

Mọi người tiếp tục lên tầng.

Lầu ba là Hạnh Bạch, vai tựa vót thành, cổ gáy thon dài, làn da trắng mịn, dáng người lả lướt, dung nhan thanh lệ mà lại ân ẩn vẻ bệnh trạng.

Lầu bốn là Xuân Đào, yêu kiều mà non nớt.

Lầu năm, Thu Cúc, thanh cao mà mạnh mẽ.

Sau mười lăm phút, mọi người đã đi hết các tầng và quay trở lại lầu hai.

Trương Lợi Nô nở một nụ cười bí hiểm: "Các thần nữ của chúng tôi rất e thẹn, họ chỉ thì thầm kết quả với tôi mà thôi. Bây giờ, xin mời tất cả mọi người nhắm mắt lại, tôi sẽ đưa mọi người đến gặp họ."

Vừa dứt lời, điện thoại của các diễn viên đồng loạt reo lên. Một thông báo mới hiện lên: "Tiến độ kịch bản đã được cập nhật. Xin mời các diễn viên nhắm mắt và bắt đầu hành trình tìm kiếm thần nữ."

Gương mặt Tốt Thí lộ rõ vẻ sợ hãi, sắc mặt Giang Minh Bắc cũng trở nên khó coi. Rõ ràng, họ đều cảm nhận được điều gì đó bất thường, nhưng lại không thể diễn tả được cụ thể vấn đề nằm ở đâu.

Bạch Khởi khẽ nhắc nhở Thư Yến và Vỹ Bách vài điều, rồi nhắm mắt lại theo yêu cầu. Ngay khi vừa mở mắt ra, con ngươi của anh đột nhiên co lại vì kinh ngạc.

Đây là... huyễn cảnh?

Loading...