Song Trùng - Chương 98
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:17:53
Lượt xem: 1
Bạch Khởi mặc kệ cái gọi là "thần hồn nát thần tính", anh không mang suy nghĩ cực đoan để phỏng đoán tất cả mọi người, nhưng đối với những suy đoán chưa được kiểm nghiệm, đều tạm thời gác sang một bên.
Có thể Trương Lợi Nô tình cờ nói lộ ra, cũng có thể là cố ý... anh cần xem xét cả hai loại khả năng là đủ rồi.
Vả lại anh không thể rút lui được, app bắt buộc tối nay họ phải nghỉ ngơi tại sĩ nữ lâu này, vậy anh chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Người gác cổng hoàn thành nhiệm vụ, lên tiếng dặn dò rồi quay trở về.
Thư Yến và Vỹ Bách được Bạch Khởi nhắc nhở, lập tức đề cao cảnh giác.
Trương Lợi Nô dẫn bọn họ tới cổng, còn khóa cửa từ bên trong lại, mới cười bảo rằng: “Tôi biết mọi người đang nghĩ gì, nơi này không phải thanh lâu, nói nó là thanh lâu, thực sự là vấy bẩn nó.”
Đạo trưởng Hoàng Lâm trước giờ vẫn luôn cứng nhắc lập tức thở phào, không phải thanh lâu, tuy rằng ông là đạo sĩ chứ không phải hòa thượng, nhưng ông từng tuổi này rồi, còn dẫn theo mấy người đệ tử, đi tới nơi này quả thực rất xấu hổ không biết để mặt mũi vào đâu.
Trương Lợi Nô lại nói: “Đương nhiên, chỗ chúng tôi cách làm thì khác nhưng kết quả lại giống với thanh lâu, sẽ mang lại trải nghiệm chưa từng có cho mọi người.”
Vỹ Bách trố mắt ra, nhỏ giọng lầu bầu: “Cho nên vẫn là thanh lâu chứ gì, cái lão này còn bày đặt lừa đảo…”
Một giây trước Trương Lợi Nô vẫn còn cười tươi rói, một giây sau vẻ mặt u ám dọa người, lên giọng quát: “Tôi đã nói đây không phải thanh lâu! Cậu đừng có mà vấy bẩn lâu các bảo bối của tôi!!”
Vỹ Bách bị dọa run người, lập tức trốn ra phía sau Bạch Khởi. Bạch Khởi thoáng chau mày lại, Trương Lợi Nô phản ứng quá mạnh mẽ, dường như có sự yêu quý cố chấp với nơi này.
Hai tốt thí cũng xanh mặt, run rẩy vì sợ hãi.
Trương Lợi Nô lại nở một nụ cười nịnh bợ, hai mắt híp lại như đang tính toán điều gì đó, thể như cái người sa sầm mặt trước đó không phải ông ta. Ông ta tiếp tục nói: “Sĩ nữ lâu này còn có tên là thần nữ lâu. Lâu các này của tôi có mười một tầng, ngoài tầng một ra, mười tầng còn lại, mỗi tầng lại có một thần nữ, dung mạo, thân thể, tính cách, sở thích mỗi người một khác. Ai lọt vào mắt xanh của các nàng ấy, sẽ được trải qua đêm xuân cùng các nàng.”
Vẻ mặt Bạch Khởi đột nhiên khựng lại, ánh mắt thoáng chút nghi ngờ.
Vỹ Bách thốt lên một tiếng “Ôi vãi”: “Được trải qua đêm xuân cùng mấy cổ, nghĩa là được một với nhiều người à? Phóng khoáng thế cơ á.”
Bạch Khởi cạn lời, lắc đầu ngao ngán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-98.html.]
Đạo trưởng Hoàng Lâm đỏ mặt, lắp bắp: “Không không không, chúng tôi…”
Trương Lợi Nô nhiệt tình mà đi tới kéo lấy cánh tay ông ta, nụ cười trên môi càng thêm nịnh bợ: “Đừng vội từ chối, xem rồi cũng không muộn. Lại nói, các thần nữ ở đây rất kén chọn, không dễ dàng tới như vậy. Đạo trưởng đã từng tuổi này rồi, khụ khụ, xem cho biết mới mẻ, đây cũng là tấm lòng của Chu Nương Tử. Nếu có chỗ nào không đúng, mong ông bỏ qua cho, dù sao mấy đệ tử của ông vẫn còn rất hào hoa phong nhã.”
Đạo trưởng Hoàng Lâm hiểu ý Trương Lợi Nô muốn nói ―― Ông đã từng tuổi này rồi, lại lề mề cứng nhắc, thần nữ người ta không vừa mắt ông đâu, ông không việc gì phải lo lắng.
Ông khẽ thở phào trong lòng, không muốn làm mất mặt Chu Nương Tử, khó khăn gật đầu, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi bất an khó tả.
Một giây sau, Bạch Khởi nhận được ánh mắt “Ta đây cực chẳng đã cho phép con hưởng thụ phúc lợi” khó hiểu của đạo trưởng Hoàng Lâm.
Bạch Khởi: “……..” Cảm ơn, con không muốn nhận phúc lợi này đâu.
Vỹ Bách nói: “Anh à, anh có đẹp trai không? Dù sao nhất định mấy cổ không để tâm tới em đâu, anh mà đẹp trai thì nguy hiểm lắm.”
Bạch Khởi tỉnh bơ nói: “Bình thường.”
Vỹ Bách thở phào một hơi: “Thế thì không có vấn đề gì rồi.”
【Hahhahaha suốt ngày lừa cậu mù.】
【Hướng đi tự nhiên hơi thần kỳ haha, cơ mà tui thích á】
Trương Lợi Nô đi tới bên cầu thang, đưa tay ra dấu mời mọi người, cười rằng: “Nếu mọi người đã hiểu cả rồi, mời mọi người theo tôi lên tầng, chúng ta đi từng tầng xem các sĩ nữ.”
Trương Lợi Nô để họ lên tầng trước, bản thân mình đi cuối cùng. Lúc Bạch Khởi đi ngang qua ông ta, ánh mắt thoáng khựng lại, dừng trên bàn tay của Trương Lợi Nô.
Trương Lợi Nô đã từng ấy tuổi, gương mặt nhăn nheo, da thịt chảy xệ, hai má xệ xuống, cổ cũng không ngoại lệ. Thế nhưng đôi tay ông lại được bảo dưỡng rất tốt, da thịt trắng mịn nhẵn nhụi, mười ngón tay thon dài mà linh hoạt, móng tay sáng bóng mượt mà.
Đôi bàn tay này ở trên người hai mươi, ba mươi tuổi thì không có gì kỳ lạ, nhưng đi cùng gương mặt Trương Lợi Nô lại có vẻ kì dị không nói ra được.
Bạch Khởi suy nghĩ chớp nhoáng, bước hai bước về phía Trương Lợi Nô, mỉm cười bắt chuyện: “Đôi bàn tay của ông thực sự…”