Song Trùng - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:17:11
Lượt xem: 2

Bạch Khởi thu hết biểu cảm của người gác cổng vào mắt, chân mày khẽ chau lại. Không cho gặp ư? Là Chu Nương Tử không ra gặp, hay là có gì khác không muốn gặp?

Thú vị thật đấy.

Bạch Khởi đang tính xem làm thế nào để có thể gặp Chu Nương Tử tìm tòi thực hư, điện thoại của mọi người lại đổ chuông.

【Tiến độ kịch bản đã thêm mới, các diễn viên theo người gác cổng tới sĩ nữ lâu nghỉ ngơi, nhất định phải tiến hành kịch bản.】

Bạch Khởi hết cách, app đã lên tiếng, anh đành phải gác lại, chỉ là cái gọi là sĩ nữ lâu này..

Thư Yến bên cạnh tranh thủ hỏi người gác cổng: “Sao lại gọi là sĩ nữ lâu?”

Người gác cổng tỏ vẻ thần bí: “Đây là một nơi tốt đẹp, mọi người tới là biết thôi, tôi nói trước, mọi người không có nhiều vui thú mới lạ, thiếu nãi nãi nhà chúng tôi đã chuẩn bị tỉ mỉ, nhất định sẽ không để mọi người phải thất vọng.”

Cả đoàn theo người gác cổng rời khỏi phủ, trong đêm tối đi về sĩ nữ lâu.

Bạch Khởi quay đầu nhìn nhà họ Chu tĩnh mịch.

Cùng lúc này, trong phòng ngủ của thiếu nãi nãi nhà họ Chu.

Dưới ánh nến leo lét, trong căn phòng bày trí lộng lẫy, có một người đàn ông nằm bất động trên chiếc trường kỷ gỗ lim.

Người đàn ông gục đầu vào trong một cách nặng nề, đôi mắt nhắm nghiền, không trông rõ tướng mạo, chỉ là gương mặt hốc hác, xương trán cao cao nhô ra, làn da vàng vọt, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Bộ cẩm y rộng thùng thình treo trên thân thể gầy trơ xương của y, vừa tức cười vừa khiến người ta kinh hãi.

So với người đàn ông xấu xí gầy còm, người phụ nữ trước mặt anh ta có làn da mịn màng như lụa, khoác trên mình bộ xiêm y màu lam, dáng người yêu kiều thướt tha.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-96.html.]

Dẫu nàng ta gầy đi nhiều, nhưng vẫn là một mỹ nữ điển hình, chỉ là trong đôi mắt sáng lên vẻ điên cuồng của dã thú, sáng đến dọa người.

"Tướng công..." Người phụ nữ nghẹn ngào, nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông. "Ngày mai là bảy ngày của chàng rồi, thân xác này... từ mai sẽ không còn cần đến nữa. Đây là đêm cuối cùng chàng... ở bên em với thân xác này."

Bàn tay người đàn ông lạnh lẽo như băng, trên tay thoa một lớp sáp dày, sờ lên vừa trơn bóng lại vừa dầu mỡ.

Trời nóng bức như vậy, sáp dùng để chống phân hủy.

Người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù xõa trên vai người đàn ông, lại giúp y chỉnh trang vạt áo, bấy giờ mới hài lòng mỉm cười: "Ngày mai là bảy ngày rồi, hồn của chàng sẽ quay về tìm em. Bảy ngày rồi... chàng xa em bảy ngày rồi. Kể từ lúc em được gả tới đây, ngày ngày đều hầu bên chàng, bảy ngày... quá khó khăn."

"Thực ra, chỉ cần là hồn của chàng, dù là thân xác này hay là xác cương thi, với em mà nói cũng không có gì khác biệt. Người em yêu là chàng, không liên quan gì tới thể xác. Chỉ là... đã quá quen với dáng vẻ này của chàng rồi, phải đi thích ứng với một dáng vẻ khác, em vẫn cứ không đành lòng..."

Người phụ nữ nhìn lướt qua hàng mày thưa thớt của trượng phu mình, mũi cay cay, "Chàng xem, chàng ra đi thanh thản như vậy, không có chút dấu hiệu thi biến nào. Chàng thiện lương như vậy, c.h.ế.t cũng không muốn hại người khác. Nhưng sao ông trời lại bất công như vậy? Sao những kẻ xấu xa có thể sống lâu trăm tuổi, còn người như chàng lại bị bệnh tật tra tấn giày vò chứ?"

Trong mắt nàng ta ánh lên vẻ oán hận. Nàng lau giọt nước mắt, cố gắng nặn môi cười: "Không được khóc, sợ chàng đau lòng. Không được khóc... Em biết, trước kia ngày nào chàng cũng rất khó chịu, ngày nào cũng giấu em ho ra máu. Em biết... em biết cả, chỉ là em không nói mà thôi. Chàng rất ghét bệnh tật của mình, chàng đợi em... chỉ mấy ngày nữa thôi, chàng không cần phải ở trong thân xác này nữa."

"Em tìm thân xác kia ròng rã hai năm, không thấy ai mạnh hơn, thích hợp hơn nó. Cuối cùng... sau này chàng không cần phải chịu đựng bệnh tật tra tấn, có thể vĩnh viễn ở bên cạnh em, thậm chí... có thể...."

Gương mặt người phụ nữ ửng đỏ: "Có thể làm những việc trước kia không làm được."

"Lúc chàng sống, luôn nói sau khi chàng mất em nhất định phải tái giá. Khi đó em mỉm cười đáp lời, trong lòng lại nghĩ... dù sao lúc đó chàng cũng đã c.h.ế.t rồi, cũng không quản được em. Em không cần tái giá, dù sống hay chết, em cũng ở bên chàng."

Nàng lặng lẽ dựa vào lồng n.g.ự.c người đàn ông một lúc, không cảm nhận được nhịp tim quen thuộc nhảy lên trong trái tim người đàn ông. Ánh mắt nàng dần trở nên trống rỗng: "Chàng luôn nói không xứng với em, nhưng cái mạng em là được chàng cứu về, vinh hoa phú quý là do chàng ban. Chàng dạy em học chữ, giúp em chải tóc vẽ mày, hái trăng hái sao mà nuông chiều em. Trên đời này không ai đối tốt với em hơn chàng. Em không đi đâu cả, chỉ ở bên cạnh chàng."

Đôi mắt nàng rưng rưng nước, đau lòng nhắm mắt lại: “Trước kia chàng luôn nói em từ bi, em cũng cho là như vậy, sau này mới hiểu, yêu một người, sao nhẫn tâm để người ấy chết? Sao nhẫn tâm nhìn người ấy chịu đau đớn giày vò, đi về kết cục đã được định sẵn? Càng yêu thì trái tim càng độc ác, không chừa lối thoát cho kẻ khác, mới có lối thoát cho riêng mình.”

Loading...