Song Trùng - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:17:07
Lượt xem: 2

Bạch Khởi ngạc nhiên chau mày lại, là con người lương thiện thật hay chỉ là hình tượng giả tạo?

Người gác cổng càng nói, vẻ mặt càng ủ rũ, cười khổ: “Cậu nói xem, sao ông trời không bắt người ác, lại đưa thiếu gia đi. Trước kia hai người họ ân ái như vậy, bây giờ, haizz, số thiếu nãi nãi khổ quá.”

Người gác cổng nói đến mức đôi mắt đỏ bừng lên, cuống họng nghẹn ngào.

Đạo trưởng Hoàng Lâm cũng hết cách, chỉ có thể an ủi anh ta.

Vỹ Bách thở dài: “Nghe anh ta nói như vậy, Chu Nương Tử cũng đáng thương thật. Vừa thiện tâm lại còn trẻ, vợ chồng ân ái mặn nồng, vậy mà lại làm góa phụ.”

Trọng điểm chú ý của Bạch Khởi lại không nằm ở đó.

Trượng phu mới qua đời, vậy mà Chu Nương Tử còn rảnh để lo chuyện dời mộ phần? Không phải cô ta rất yêu trượng phu của mình hay sao?

Rốt cuộc con cương thi này có lai lịch thế nào, đáng để Chu Nương Tử sốt sắng như vậy?

Người gác cổng kêu người nhấc quan tài đi vào, Bạch Khởi chậm chạp cố gắng kéo dài thời gian, rơi xuống cuối đoàn, giữ lấy một người làm, chỉ vào chiếc đồng giác kim quan: “Mạo muội hỏi một câu, người trong quan tài là gì của thiếu nãi nãi nhà các anh vậy?”

Người làm kia không để mấy tiểu đạo sĩ lôi thôi vào mắt, ngẩng đầu lên, trông thấy tướng mạo người này sáng sủa nhã nhặn, lập tức đổi thái độ, thân thiện nói: “Tôi nghe nói là cha ruột đã mất sớm của thiếu nãi nãi, thiếu nãi nãi số khổ, thuở nhỏ bị lừa gạt, được thiếu gia nhà tôi mua lại, sau đó mới được sống an lành. Mấy năm qua thiếu nãi nãi vẫn không ngừng tìm người thân, hai năm trước tìm được... quan tài cha ruột. Haizz, trong lòng muốn đoàn tụ với người thân, nhưng mà âm dương cách biệt. Chẳng phải thiếu nãi nãi muốn dời mộ phần cho cha hay sao? Miên Sơn tuy rằng phong thủy đẹp, nhưng vẫn xa trấn Hoài Oa của chúng tôi quá, không đủ để xoa dịu nỗi nhớ người thân của thiếu nãi nãi nhà tôi, thiếu nãi nãi chúng tôi hiếu thuận nhất.”

Thư Yến nói: “Cha ruột, tuổi tác cũng đúng.”

Cương thi c.h.ế.t hơn hai mươi năm, lúc c.h.ế.t có lẽ hơn hai mươi, Chu Nương Tử có lẽ cũng hơn hai mươi, tính ra không sai biệt nhiều lắm.

Vỹ Bách vò tóc, nghiêng đầu bảo: “Anh Bạch à, hồ ly tinh với cương thi là một đôi, hồ ly tinh và cương thi còn có con trai tiểu hồ ly nữa, cương thi lại là cha ruột của Chu Nương Tử, cái này... cái này…”

Vỹ Bách chấn động: “Thế chẳng phải là cương thi kia ngoại tình, vứt bỏ mẹ Chu Nương Tử hay sao? Chắc không đến mức Chu Nương Tử cũng là do hồ ly tinh sinh ra, thực ra Chu Nương Tử là hồ ly tinh đâu nhỉ? Cái quần què gì đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-94.html.]

Bạch Khởi không nói gì, đến khi bị mọi người gọi đi, mới xoa đầu Vỹ Bách: “Người ta nói gì cũng tin à.”

Vỹ Bách mở to mắt, ngẩng đầu lên hỏi: “Là sao ạ?”

Thư Yến cũng lia ánh mắt không hiểu tới.

Một tay Bạch Khởi nâng cằm, bình tĩnh nói: “Tên phim là “Người yêu cương thi”, nếu hồ ly là tiểu tam, sao lại dùng chữ người yêu để hình dung chứ? Phải đặt câu hỏi cho điều này, dù sao phim cương thi vẫn tương đối truyền thống, bình thường sẽ không ca tụng tiểu tam; còn giả thiết thứ hai của cậu, lát nữa tôi gặp Chu Nương Tử, dùng bát quái soi sẽ biết cô ta là người hay yêu, nhưng tôi dám chắc 90% là không phải.”

Bạch Khởi khẽ cười một tiếng: “Tôi có xu hướng cho rằng, cương thi này không có chút quan hệ nào với nhà họ Chu hơn.”

Vẻ mặt Vỹ Bách và Thư Yến không thể tin nổi.

“Vì sao?”

Bạch Khởi cười: “Chu Nương Tử thất lạc gia đình từ nhỏ, ý ngầm là cô ấy không biết ba mẹ ruột là ai, không phải sao? Cô ta muốn nhận ai thì nhận. Chẳng phải mấy năm qua Chu Nương Tử vẫn luôn tìm kiếm người thân, nhưng nếu thứ cô ta tìm kiếm không phải người thân, mà là t.h.i t.h.ể thì sao?”

"Ngoài mặt là muốn tìm kiếm người sống, nhưng thực chất là muốn một t.h.i t.h.ể có dấu hiệu thi biến, mượn danh nghĩa tìm người thân, tìm một t.h.i t.h.ể thích hợp.”

Vỹ Bách nghe vậy thì sửng sốt một chút.

Bạch Khởi nói: “Tôi thử đưa ra giả thiết, cương thi thực sự là cha ruột của Chu Nương Tử, như vậy xảy ra vấn đề, người làm nói hai năm trước Chu Nương Tử đã tìm được quan tài của cha mình, với tấm lòng Bồ Tát của cô ta, cô ta sẽ nhẫn tâm để phần mộ ở nơi xa xôi mấy năm sau mới quyết định dời mộ phần hay sao? Ở đây vốn đã có mâu thuẫn rồi.”

“Tại sao phải đợi hai năm chứ?” Nụ cười trên gương mặt Bạch Khởi lại càng khắc sâu, “Ngược lại tôi lại có lời giải thích hợp lý cho chuyện trồng rừng cây.”

Vỹ Bách mở to mắt nhìn.

Bạch Khởi nói: “Đạo trưởng Sử Tác bảo rằng, hai, ba năm trước lúc ông đi qua Miên Sơn còn chưa thấy chỗ rừng cây phá phong thủy kia, đột nhiên lại có, ai gặp hạn, vì sao lại trồng? Vì sao chứ? Hử?” Âm cuối của anh cất cao lên, mang theo ý tứ sâu xa.

Vỹ Bách ngẫm nghĩ theo mạch suy nghĩ của Bạch Khởi, cảm thấy tê cả người, chẳng lẽ chỗ rừng cây quỷ quái kia do Chu Nương Tử sai người trồng?

Loading...