Song Trùng - Chương 93

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:17:05
Lượt xem: 2

“Sao vậy nhỉ, tháng này đã mất tích mấy đứa bé rồi. Quan phủ cũng đã báo, người cũng đã tìm, nhưng không có chút tung tích nào.”

“Thì đó! Khiến tôi bây giờ không dám cho Nhị Cẩu tới trường học, cứ nhốt trong nhà, không cho ra khỏi cửa.”

“Cũng nên như vậy! An toàn là trên hết, chỉ sợ có người bắt cóc bọn trẻ bán ra ngoài…”

Vỹ Bách kéo Bạch Khởi nhỏ giọng nói: “Anh à, thằng bé mất tích có liên quan gì tới nhiệm vụ của chúng ta không?”

Bạch Khởi im lặng không đáp.

Hoàng Lâm trả tiền xong, bước đến với vẻ mặt tiếc nuối, nói với mọi người: "Ta vừa nghe chủ quán kể, tướng công nhà chủ thuê đã qua đời rồi."

Bạch Khởi thầm nghĩ "quả nhiên là vậy" trong lòng.

Người phụ nữ mà mọi người ở bàn bên cạnh nhắc đến, chính là người đã thuê họ vận chuyển quan tài.

Phim điện ảnh khác với phim truyền hình, mỗi lời thoại đều mang một ý nghĩa riêng, sẽ không có những thông tin vô dụng được tiết lộ, đặc biệt là trong phim kinh dị.

Những bộ phim dở sẽ lan man kể những chuyện không liên quan đến mạch truyện chính để đánh lừa khán giả, nhưng bộ phim "Người yêu cương thi" với chất lượng "tì vết không che được ánh ngọc", có lẽ sẽ không như vậy. Vì vậy, nhà họ Chu mà những người này nhắc đến, rất có thể có liên quan đến mạch truyện chính.

Nhóm người vừa nghĩ đến việc một canh giờ nữa sẽ đến nhà chủ thuê có người chết, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

Đạo trưởng Hoàng Lâm ngồi xuống, thở dài nói: "Đúng là đời người vô thường. Tướng công của chủ thuê mắc bệnh nan y nhiều năm. Chín ngày trước, vi sư được thuê đến phủ, tình hình của anh ta vẫn còn tạm ổn, bây giờ đột nhiên nghe tin anh ta qua đời, lại là sau khi vi sư rời đi chưa đầy hai ngày, hôm ấy cũng là lần cuối cùng vi sư gặp mặt anh ta."

Đạo trưởng Hoàng Lâm thở dài, vẻ mặt hơi ủ rũ, rõ ràng là tiếc nuối cho một sinh mạng đã ra đi.

Vẻ mặt của mỗi người một khác.

Vỹ Bách nhỏ giọng thì thầm với Bạch Khởi: "Trùng hợp quá nhỉ? Chúng ta đưa quan tài, vừa đến nơi thì người nhà cô ta c.h.ế.t bệnh, thời gian lại gần như vậy..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-93.html.]

Bạch Khởi như có điều suy nghĩ.

Sự trùng hợp trong phim kinh dị, có lẽ là do số phận an bài.

Tuy rằng tướng công của cô ta có bệnh, nhưng lại trùng hợp như vậy, lại c.h.ế.t ngay lúc này?

Vì sao nữ cố chủ kia lại phải nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại nhiều lần, trong vòng chín ngày nhất định phải đưa quan tài tới?

Vì sao hạn chót gần ngày cúng tuần của anh ta tới như vậy?

Cương thi có quan hệ gì với người phụ nữ nhà họ Chu? Đứa trẻ mất tích có liên quan gì tới chuyện này?

Ý nghĩa thực sự của việc họ vận chuyển cương thi, rốt cuộc là gì?

Không đủ tin tức, không cần phải suy nghĩ nhiều, Bạch Khởi cũng ngại đau đầu, lặng lẽ ăn mì.

Gần nửa canh giờ sau, cả đoàn lại tiếp tục lên đường, cả đường thông suốt, khoảng chín giờ tối, họ tới cửa nhà họ Chu.

Nhà họ Chu hiển hách như trong dự liệu, nơi ở chiếm diện tích rất lớn, trước cánh cổng đỏ son đặt một chậu đồng, trong chậu đang đốt tiền giấy, tro tàn mang theo đốm lửa bay giữa không khí, trong đêm hè lấp lánh như những con đom đóm.

Ngoài cổng, cả nhóm nhìn thấy một dải lụa trắng dài treo cao trong nhà họ Chu, phất phơ trong gió đêm như một hồn ma nữ mặc áo trắng không chân.

Cổng lớn đóng chặt. Đạo trưởng Hoàng Lâm vừa định bước lên gõ cửa thì cánh cổng từ bên trong mở ra. Một người trông như người gác cổng nhìn thấy họ, vừa định mỉm cười thì chợt nhớ ra nhà gia chủ vừa có người qua đời nên vội thu lại nụ cười, bước ra đón tiếp: "Nghe tin đạo trưởng đến, tiểu nhân đang định dẫn người ra đón và giúp đạo trưởng khiêng quan tài. Không ngờ đạo trưởng đã tới rồi, thật áy náy, áy náy quá."

Sắp hoàn thành công việc, đạo trưởng Hoàng Lâm không còn nhiều áp lực nên giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: "Đừng áy náy, may mà chúng tôi tới kịp thời, không làm trễ thời gian của chủ thuê."

"Đúng vậy." Người gác cổng rất đồng tình, cười khổ nói: "Thiếu nãi nãi nhà chúng tôi đang mong chờ từng ngày từng đêm. Nếu đạo trưởng còn chưa tới, e là cô ấy sẽ sai người đi tìm. Mấy hôm nay vì chuyện của thiếu gia mà cô ấy đã rất đau lòng rồi. Đạo trưởng mãi mà chưa tới khiến cô ấy càng thêm nôn nóng, mấy hôm nay không thể chợp mắt được, gương mặt tiều tụy. Chúng tôi nhìn mà xót xa nhưng không dám khuyên nhủ nửa lời."

Vỹ Bách khẽ cảm thán: "Xem ra Chu Nương Tử có nhân duyên tốt thật, đến cả người gác cổng cũng quan tâm cô ấy như vậy."

Người gác cổng thính tai, nghe được lời của Vỹ Bách, nhìn về phía cậu, cảm thán: “Tiểu đạo sĩ này, cậu không biết đấy thôi, thiếu nãi nãi nhà chúng tôi đúng là tấm lòng Bồ Tát, đến cả một con kiến cũng không đành lòng giẫm chết. Mấy năm qua, những người nghèo khổ mà cô ấy và thiếu gia giúp đỡ không hơn một vạn thì cũng phải mấy ngàn. Mấy hôm trước không biết vì sao mà có rất nhiều đứa trẻ mất tích, cô ấy nghe tin thì mấy ngày ăn không ngon, sau đó bèn tới Phật đường ăn chay niệm kinh cầu phúc cho những đứa trẻ đó.”

Loading...