Song Trùng - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:17:03
Lượt xem: 3

Nhấn mạnh hạn chót nhiều lần như vậy, cũng nói, nếu bọn họ quá hạn, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới chủ thuê, vậy kỳ hạn này rất quan trọng.

Đạo trưởng Hoàng Lâm càng nhìn Bạch Khởi càng thuận mắt, cười khổ: “Đi theo vi sư cũng thiệt thòi cho con. Vi sư học nghệ không tinh, kém xa sư bá của con. Sư bá Sử Tác của con là đệ tử thân truyền duy nhất của sư tổ, cái gì cũng biết một chút, tinh thông kỳ môn độn giáp, còn biết cả “tá pháp chi thuật”.”

Đạo trưởng Hoàng Lâm đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kiêng dè, thầm trách mình lắm lời.

Nhưng Bạch Khởi vẫn nghe rõ: “Tá pháp chi thuật?”

Hoàng Lâm lảng tránh câu hỏi này, chỉ cảm thán: “Ta không ngờ Châu Lâm lại hiểm ác như vậy, lúc trước sai lầm khi thu nhận nó, suýt chút nữa hại các con. Nếu thật sự như vậy, vi sư khó lòng đền tội…”

Bạch Khởi: “……………” Ông ta đổi chủ đề không được tự nhiên cho lắm.

Bạch Khởi cảm thấy trong bộ phim kinh dị này tồn tại hiệu ứng cánh bướm rất rõ ràng. Nếu anh không nhờ có vận may (buff) được đạo trưởng Hoàng Lâm chọn đi bắt gà rừng, thì sẽ không gặp được đạo trưởng Sử Tác, không biết đạo trưởng Sử Tác, sẽ không nhận được bát quái tinh chế, đồng thời không biết được tin tức “Tứ âm chi địa”.

Nếu anh không gặp đạo trưởng Sử Tác, lúc này đạo trưởng Hoàng Lâm sẽ không nhắc tới “Tá pháp chi thuật” của đạo trưởng Sử Tác với anh.

Cho nên giữa các tin tức có sự liên kết với nhau, rõ ràng có xu hướng quả cầu tuyết.

Nói chuyện thêm vài câu, sau khi xác định không hỏi được gì, Bạch Khởi quay trở lại đội.

Tối hai hôm sau, nhóm người tới trấn Hoài Oa của chủ thuê.

Trấn Hoài Oa phồn hoa đến bất ngờ. Trên đường treo rất nhiều đèn lồng, nhà ở hai bên đường mang phong cách cổ xưa nhã nhặn, thi thoảng lại có những căn nhà được chạm trổ lộng lẫy xa hoa. Trên trấn có rất nhiều người ăn mặc gọn gàng, hiếm thấy ai mặt mày bủng beo. Gần cầu nhỏ nước chảy róc rách, xa xa ếch kêu đồng ruộng, xem chừng là một trấn lớn giàu có an nhàn.

Nhờ có sự giúp đỡ tăng tốc 5.0 lần thời gian, nhưng vẻ mặt mọi người vẫn hết sức mỏi mệt. Bạch Khởi có Bạch Du Hằng giúp đỡ làm việc, tinh thần minh mẫn, nhưng thân thể cũng tương đối mệt mỏi.

Hạn chót giao quan tài là mười hai giờ đêm mai. Họ đi cả ngày lẫn đêm, hiện đã tới trước một ngày, rất dư dả thời gian. Vẻ mặt cứng nhắc của đạo trưởng Hoàng Lâm suốt dọc đường đi cuối cùng cũng dịu xuống. Mọi người vừa vặn đi ngang qua một tiệm mì, đạo trưởng Hoàng Lâm ngẫm nghĩ một hồi, dứt khoát nói: “Dừng quan tài!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-92.html.]

Ông quay đầu nói với mọi người: “Còn đoạn đường đi hơn một canh giờ nữa, chúng ta nghỉ ngơi ăn một bát mì cũng không muộn.”

Mọi người trên trấn không hề lấy làm lạ trước sự xuất hiện của họ. Bọn họ biết rõ trong “đồng giác kim quan” chứa thứ gì, nhưng không vì vậy mà tránh né, ngược lại còn rối rít nói cười với họ, thể hiện thiện ý với nghề nghiệp này.

Thực tế, trong số họ có không ít người từng gặp cương thi hoặc gặp người từng bị thi biến. Dù sao cũng không nhiều người được kết thúc an lành, có không ít người khi còn sống từng ấm ức, tức giận, c.h.ế.t đi trong uất ức tủi hờn. Đạo sĩ giúp họ giải quyết những chuyện này, rất đáng được tôn trọng.

Mọi người đặt quan tài xuống, đạo trưởng Hoàng Lâm đi gọi mì, những người còn lại ngồi xuống nghỉ. Trong lúc chờ đợi, họ nghe thấy tiếng bàn tán xì xào từ bàn bên cạnh: “Tướng công của nãi nãi nhà họ Chu đã mất được mấy ngày rồi ấy nhỉ?”

“Đúng vậy, canh tư đêm mai vừa tròn bảy ngày. Nhà ấy làm lễ cầu siêu, chuẩn bị rất nhiều tiền giấy.”

Gương mặt Bạch Khởi thoáng biến sắc. Chủ thuê hẹn bọn họ phải giao quan tài trước mười hai giờ đêm mai, mà canh tư đêm mai là từ một đến ba giờ sáng, quá gần với thời gian họ giao quan tài. Điều này khiến người ta không khỏi suy nghĩ.

Bên kia vẫn tiếp tục bàn tán: “Chịu đựng bao nhiêu năm, cuối cùng công tử Triệu gia cũng không qua khỏi. Thương thay cho thiếu nãi nãi, còn trẻ mà đã thành góa phụ.”

“Đúng vậy.”

“Cô ấy thực sự như Bồ Tát tái thế, người thiện lương như vậy, sao lại gặp phải chuyện này chứ, đúng là quá đáng thương.”

“Phải đấy, công tử Triệu gia lúc còn sống cũng là người dịu dàng ấm áp, nói chuyện từ tốn, như tiên sinh dạy học. Ôi, đúng là số mệnh trêu ngươi!”

“Thiên tai hai năm trước, tôi còn từng tới nhà anh ta nhận cứu tế. Nếu không nhờ có họ, có lẽ tôi cũng không có ngày hôm nay. Giàu có nhưng không khinh khi người thường, đúng là hiếm thấy!”

Vỹ Bách bên cạnh nhỏ giọng nói: “Anh à, người phụ nữ này nghe đáng thương quá, haizzz.”

Bạch Khởi không nói gì, như đang suy tư điều gì đó. Việc lúc này đột nhiên nhắc tới Triệu gia, thật đáng để suy ngẫm.

“Không nói chuyện nhà họ nữa, tôi nghe mà phát ngán rồi. Tôi nghe nói, hôm qua thằng bé nhà bán cá cũng mất tích rồi à?”

“Đúng vậy! Nghe nói là đến trường học, nhưng tối vẫn chưa trở về. Cha mẹ thằng bé cuống cuồng đi tìm, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì!”

Loading...