Song Trùng - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:16:57
Lượt xem: 3

“Tôi xin lỗi mà! Tôi cầu xin cậu! Xin cậu đừng g.i.ế.c tôi!” Hi vọng sống sót duy nhất của Châu Lâm là thuyết phục được Giang Minh Bắc. Hắn ta chịu đựng cơn đau đớn tột cùng, vội vàng cất giọng cầu khẩn, hạ mình đến mức đáng khinh. Khi thấy không thể xin xỏ được, Châu Lâm đảo mắt, bắt đầu dùng tình cảm để lay động đối phương: “Tôi không làm như vậy vì bản thân mình. Nếu tôi c.h.ế.t thì cũng đáng, dù sao tôi đã cắn cậu, hại cậu. Lấy mạng đền mạng, tôi rơi vào kết cục này cũng đáng đời.”

Giang Minh Bắc ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn Châu Lâm, rồi cất giọng trào phúng: “Ồ, anh còn biết nói tiếng người cơ à? Nếu đã biết đạo lý này rồi thì đừng nói nhảm nữa. Anh đáng chết.”

Châu Lâm cười khổ, nước mắt rưng rưng: “Tôi đáng chết, nhưng tôi có lý do để cố gắng sống tiếp. Tôi cầu xin cậu đấy! Tôi vì bận rộn với công việc giao tiếp bên ngoài mà không để ý đến gia đình. Vợ tôi dẫn con về nhà ngoại, sau đó không may bị xe tông chết. Tôi hối hận đến tận bây giờ. Cậu có thể thông cảm cho hoàn cảnh của tôi được không? Tôi nghe nói cậu cũng từng sơ ý hại c.h.ế.t mẹ mình nên mới đến đây để bù đắp lại lỗi lầm. Tôi cũng đến đây với mục đích tương tự. Chúng ta đều có chung hoàn cảnh…”"

"Hắn biết tình cảnh mà Giang Minh Bắc gặp phải, mấy năm trước Giang Minh Bắc phản nghịch, cãi nhau với mẹ mình, cuối cùng hai mẹ con cãi lộn, trong lúc đánh đập, đầu mẹ của Giang Minh Bắc đụng vào vật sắc nhọn, đã bỏ mạng.

Chết vì tai nạn bất ngờ, nhưng cũng vì Giang Minh Bắc mà ra.

Ký ức tăm tối ùa về, đôi mắt Giang Minh Bắc chợt lóe lên vẻ u ám chột dạ, lập tức hừ một tiếng: “Tôi thông cảm cho anh? Vậy tôi phải sống thế nào đây? Mặc dù cậu ta lấy được hai phần bột răng, nhưng bây giờ nhất định đã cho đạo trưởng Hoàng Lâm ăn rồi, chỉ còn lại một phần, chúng ta lại có hai người, nếu anh không biến thành cương thi, tôi không lấy được răng của anh, vậy chỉ có thể dựa vào phần bột răng của cậu ta để giải độc, anh không có bột răng, dù tính thế nào thì anh cũng phải chết, tôi cùng lắm chỉ có thể thả anh một hai, tiếng thôi mà, có tác dụng gì không? Cần gì phải như vậy chứ?”

Tuy rằng giọng điệu vẫn cứng nhắc, nhưng câu từ cũng đã dịu hơn nhiều.

Trong mắt Châu Lâm ánh lên tia hy vọng: “Không, vẫn còn một biện pháp, trước mắt cậu thả tôi ra, bây giờ tôi đã khôi phục một chút sức lực rồi, tôi còn có thể liều mạng dùng buff một lần nữa, lần này hoàn toàn là đánh úp, cậu ta sẽ không ngờ cậu lại thả tôi ra, tôi trốn đi, đánh cho cậu ta trở tay không kịp, đoạt chỗ bột răng kia đi, một lọ bột răng có thể giải hết độc, chúng ta có thể chia nhau ăn, mỗi người giải một nửa độc, kéo dài thời gian thi biến, sau đó chúng ta cùng đi tới tọa độ nguy hiểm thấp nhất tìm bột răng, tôi từng đóng phim cương thi, một nửa bột răng cũng có thể kéo dài quá trình thi biến rất lâu, chúng ta hoàn toàn có thể tới kịp.”"

"Giang Minh Bắc nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn một kẻ điên, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Anh bị điên à? Tôi việc gì phải tự mình ôm thêm việc vào người? Lại còn là một chuyện khó khăn như vậy nữa chứ?”

Châu Lâm lại nói: “Giang Minh Bắc à, cậu đừng quên, cậu từng đắc tội với Bạch Khởi rồi. Bây giờ có thể nói cậu đơn thân độc mã trong phó bản này. Vậy cậu cảm thấy tỷ lệ cậu có thể một mình vượt qua được bộ phim kinh dị "Tì vết không che được ánh ngọc" là bao nhiêu? Nếu như cậu cứu sống tôi, tôi sẽ là đồng đội của cậu. Mọi ân oán trước đây đều có thể bỏ qua. Chỉ có tôi và cậu là có chung mục tiêu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-89.html.]

“Vả lại, dù tôi có thất bại, cậu cũng chẳng mất gì. Cậu có thể bắt tôi về và tiếp tục mài răng tôi. Như vậy, cậu chẳng gặp phải chút mạo hiểm nào, chỉ tốn thêm một chút công sức mà thôi.”

“Bọn họ là một nhóm, còn cậu chỉ có một mình. Cậu không muốn suy nghĩ cho bản thân mình sao?” Châu Lâm từng bước dụ dỗ hắn.

Giang Minh Bắc bắt đầu chần chừ. Châu Lâm nói rất có lý. Hắn thực sự đã từng đắc tội với Bạch Khởi. Bạch Khởi là một người có tâm tư thâm sâu, khó tránh khỏi việc sau này sẽ không ra tay với hắn."

"Châu Lâm thấy có hy vọng, trong lòng cảm thấy vô cùng mừng rỡ, đang định tiếp tục dụ dỗ, lại trông thấy Vỹ Bách xuất hiện trong sân.

Vỹ Bách bưng chiếc bát sứ, ngồi chơi đùa trong sân, làm như tự lẩm bẩm: “Trong cái bát này của tôi, là m.á.u gà.”

Cậu sờ vào chiếc bình ngọc chứa bột răng trong tay áo, cười hì hì, cẩn thận mở ra, đoạn nói: “Còn trong chiếc lọ này, là bột răng.”

Châu Lâm thoáng mở to đôi mắt, hắn biết Vỹ Bách định làm gì!

“Không!!!” Châu Lâm trợn trừng mắt, quát ầm lên.

Một giây sau, Vỹ Bách nở nụ cười xấu xa, lấy bột răng ra, đổ hết vào trong bát m.á.u gà.

Bột răng của cương thi cũng sợ m.á.u gà, cậu từ từ đứng lên: “Mất rồi, mài răng vui vẻ nhé.”

Loading...