Song Trùng - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:16:45
Lượt xem: 0

Giang Minh Bắc bị dọa sợ, ngơ ngác nói: "Tôi nói, thà đi cùng nhóm Bạch Khởi cho rồi."

Châu Lâm đột nhiên buông hắn ra, cười mấy tiếng điên cuồng, cười đến độ rơi nước mắt, nắm lấy tay Giang Minh Bắc, không ngừng nói: "Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu!"

Đúng vậy, vẫn còn Bạch Khởi mà! Bạch Khởi có bản lĩnh như vậy, nhất định lấy được bột răng, bây giờ hắn chạy về quán trọ vẫn còn kịp, vả lại tính toán thời gian, nếu hắn nhanh chân một chút, có thể đuổi kịp lúc nhóm Bạch Khởi quay trở về quán trọ.

Châu Lâm mừng rớt nước mắt, lại đột nhiên nghĩ tới việc mình đã đắc tội Bạch Khởi, với tính cách của Bạch Khởi, nhất định anh sẽ thấy c.h.ế.t mà không cứu.

Vậy hắn chỉ có thể liều mình đoạt lấy, đánh trực diện với Bạch Khởi thì hắn không có cửa, nhưng hắn có thể lật kèo nhờ chiêu độc, chẳng hạn như... biến Giang Minh Bắc thành bia đỡ đạn cho mình, thừa cơ đánh úp bọn họ.

Mục tiêu của hắn không phải là Bạch Khởi, chỉ cần hắn tóm được Vỹ Bách hoặc Thư Yến làm con tin, Bạch Khởi sẽ phải dâng bột răng cho hắn, dù sao thì thứ kia cũng chỉ đáng vài chục điểm lèo tèo.

Châu Lâm nghĩ đến đây thì đột nhiên cười ha hả đầy tà ác với Giang Minh Bắc.

Nụ cười như mang theo lời nguyền rủa, khiến người ta lạnh sống lưng.

"Mày vừa... mắng tao đúng không?" Châu Lâm từ tốn nhả từng chữ.

Giang Minh Bắc ngớ người ra, lập tức m.á.u nóng nổi lên, không thể nuốt trôi cơn giận: "Sao hả? Muốn động tay chân à?"

Hắn ta vốn dĩ chẳng ngán gì Châu Lâm, Châu Lâm đã tàn như vậy rồi, còn dám lên mặt với hắn?

Châu Lâm nhào tới như sói, hoàn toàn bỏ ngoài tai những cú đ.ấ.m đá của Giang Minh Bắc, vùi đầu cắn xé cổ Giang Minh Bắc.

Răng nanh vừa nhú ra, xé toạc lớp da mỏng manh kia.

Giang Minh Bắc cảm nhận được hình dáng răng nanh, huyết dịch trong cơ thể lập tức hóa đông lại, cả người lạnh run. Châu Lâm... không hoàn toàn là người, hắn ta là... nửa người nửa thi.

Dưới ánh trăng, móng tay Châu Lâm đã ngả đen, mang theo sắc lam lục khiến người ta sợ hãi.

Hắn nghe thấy giọng nói ác ý của Châu Lâm: "Không muốn trở thành cương thi thì về lấy bột răng với tôi đi."

Cách tốt nhất để khiến một người lên cùng một con thuyền, trung thành với mình, đương nhiên là để người đó có cùng mục tiêu lợi ích giống mình.

Không sống thì phải chết.

【Thực sự buồn nôn với Châu Lâm.】

【Anh ta cắn Minh Bắc nhà tôi! Mau c.h.ế.t đi cho tôi!!!】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-83.html.]

【Tình hình ấy đổi lại là tôi, tôi cũng kéo Giang Minh Bắc xuống nước cùng.】

【Nhóm Bạch Khởi mất bột răng cho coi.】

【Lặng lẽ nói một câu, mọi người không phát hiện ra, anh giai dụ dỗ hai con cương thi ra à…?】

【Phải rồi! Rõ ràng chỉ cần bột răng một con cương thi là đủ để cứu đạo trưởng Hoàng Lâm, lấy thêm một phần…】

【Anh ta biết Châu Lâm bị cắn mà, liệu có phải chuẩn bị cho Châu Lâm không? Tốt bụng thế cơ á?】

【Chắc không đâu! Người này đen tối lắm.】

【Chuẩn bị nhiều hơn một phần cũng không tồi, rõ ràng có thể không tốn sức bắt hai con, tội gì chỉ cứng nhắc lấy một con thôi chứ? Chẳng phải tố chất cơ bản của đại lão là đi một bước nghĩ mười bước hay sao?】

"Ở phía Bạch Khởi, Thư Yến mài răng xong, mặt đất trước cương thi vung vãi một lớp bột răng. Thư Yến ngồi xuống, dùng tay gom chỗ bột răng kia lại, chia đều làm hai phần, đổ vào chiếc bình ngọc đã được chuẩn bị kỹ trước khi đi.

Trong bột răng vàng khó tránh khỏi lẫn bùn đất, cỏ và kiến.

Thư Yến quay đầu lại, hết cách bảo rằng: “Tôi cố hết sức rồi.”

Phim cương thi tệ ở chỗ ấy, đang trong bầu không khí kinh dị, luôn bị mấy trò đùa xấu và ngu ngốc phá vỡ, nghĩ đến cảnh Hoàng Lâm phải nuốt chỗ bột răng này vào… thì thật kinh khủng.

Bạch Khởi quét mắt, cười nói: “Bùn đất có Xenlulose, cỏ xanh giàu vitamin, kiến nhiều protein, dinh dưỡng cân đối.”

Thư Yến: “……..”

Vỹ Bách cười to.

Dọc đường trở về, Vỹ Bách không nhịn được hỏi: “Anh à, sao anh lại bắt hai con cương thi, rõ ràng chỉ cần 1 phần thôi mà.”

“Chỉ có nhiều chứ không có thiếu.” Bạch Khởi thuận miệng nói, đột nhiên nhớ tới câu nói “Chỉ có lớn chứ không có nhỏ” của anh nhà, gương mặt nóng lên, khẽ ho hai tiếng để che giấu."

"Ba người quay trở về quán trọ, đang định đi vào, thì tiểu nhị nhiều lời tiến lên nói: “Mọi người không cần vội tới cứu đạo trưởng đâu, ban nãy có hai người đã về trước rồi, giờ đang ở sân sau cứu đạo trưởng, hay là mọi người nghỉ ngơi một chút, tiểu nhân châm nước cho mọi người?”

Vỹ Bách kinh ngạc hỏi: “Bọn họ đi hai sao cơ mà nhỉ? Sao lại về sớm hơn chúng ta được? Chẳng lẽ đã ra sân sau để đưa bột răng cho Hoàng Lâm rồi à? Vậy anh Bạch không đứng nhất nữa à?”

Thư Yến cũng tỏ vẻ khó hiểu, gật gù.

Bạch Khởi suy nghĩ mấy giây, rồi nói rằng: “Không, họ không thể nhanh hơn chúng ta được, vì nhiệm vụ của họ đã thất bại rồi.”

Vỹ Bách còn chưa kịp cười trên nỗi đau của người khác, thì đột nhiên sững sờ: “Vậy sao nhiệm vụ thất bại rồi mà họ còn ra sân sau tìm đạo trưởng làm gì?”

Loading...