Song Trùng - Chương 81
Cập nhật lúc: 2025-03-23 22:16:41
Lượt xem: 5
Thư Yến xấu hổ cúi gằm mặt.
Bạch Khởi thầm thở dài, ông anh trai này đúng là "hết thuốc chữa", lúc nào cũng chỉ chăm chăm vào việc "chọc ngoáy" Thư Yến.
Chưa đầy mười phút sau, đám cương thi đã bị Bạch Khởi và Thư Yến "cho ngửi khói".
【Trời ơi, xem mà cười lăn lộn hahahaha】
【Tui chậm tiêu quá, giờ mới "ngộ" ra là "câu" răng cương thi hahaha】
【Tui còn tưởng ảnh "hùng hổ" lắm, ai dè cũng chỉ là "nai tơ" thôi】
【"Số nhọ" cho mấy cái răng cương thi, "trót" tin người quá mà bị "lừa" mất tiêu.】
【Ê, "chiêu" này quen quen, có phải cậu ta là "trùm" lừa đảo mới nổi không? Hình như nhỏ bạn thân từng "rỉ tai" tui vụ này rồi, ấn tượng sâu sắc, là "lính mới" hả??】
【Ủa, thiệt hả? Mà sao lại "dạt" tới đây hay vậy??】
【Theo dõi!】
Sau khi ba người tụ họp lại, Bạch Du Hằng và Thư Yến cùng nhau thả cương thi xuống. Bạch Du Hằng xoa vai, châm thuốc, nói với Thư Yến: "Anh mài răng đi."
Thư Yến ngẩng lên nhìn hắn.
Bạch Du Hằng tỉnh bơ: "Nhìn tôi làm gì? Anh có kiếm, đương nhiên là anh mài rồi, tôi có dụng cụ đâu."
Khiêng cương thi đã tốn sức rồi, chuyện vừa mất mặt vừa tốn sức này đương nhiên không thể để Tiểu Bạch của hắn làm.
Thư Yến đau lòng hai giây, lại nghĩ mình ăn hôi điểm dường như cũng không phải đạo lắm, thế là thành thật làm việc, nhận mệnh lấy thanh kiếm gỗ đào ra, ngồi xổm xuống mài hàm răng vừa vàng vừa thúi hoắc của hai con cương thi.
Giữa những tiếng mài răng xì xèo, Vỹ Bách nhịn cười đi tới trước mặt Bạch Du Hằng, tò mò hỏi: "Anh à, ban nãy anh Thư Yến bảo anh học được tiếng cương thi à?"
Chỉ trong vòng ba giờ đã học được tiếng của cương thi?
Bạch Khởi quay trở lại, thản nhiên: "Đương nhiên là không, chỉ học một phần, học thuộc là được rồi."
"Học phần nào vậy?"
Bạch Khởi mỉm cười: "Chào mọi người, tôi là người lạ; bạn của tôi đang đứng ngoài cổng, mọi người có thể đi cùng tôi, dẫn cậu ấy vào thăm thú được không?"
"Sau đó ghi nhớ mấy câu cảnh cáo nếu họ phát hiện ra tôi có vấn đề, ví dụ như "Hình như cương thi này có hơi người"... kiểu vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-81.html.]
Cương thi cấp thấp không thông minh, chỉ như đứa trẻ hai, ba tuổi, rất dễ bị lừa. Bạch Khởi đoán được điểm này, nên mới bỏ ra 1 điểm tích lũy mua sổ tay cương thi và trang phục hóa trang.
Trong cửa hàng hệ thống, các đạo cụ hàng hóa hơi đắt đỏ, nhưng đạo cụ tin tức lại rất rẻ.
"Sổ tay cương thi" là đạo cụ bán kèm phim kinh dị nên mới đắt đỏ, giống như đồ trong khu du lịch bị tăng giá.
Bạch Khởi muốn tranh thủ thời gian, đây cũng là biện pháp tốn ít sức và nhanh nhất. Anh quay về sớm, không chỉ có thể thu hoạch điểm hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, còn có thể tiếp tục ở lại quán trọ thăm dò kịch bản.
Vỹ Bách kinh ngạc: "Em còn tưởng anh định đánh nhau chứ!"
Bạch Khởi thay lại trang phục, bộ dạng chỉnh tề, thuận miệng: "Đương nhiên không rồi, đó là hành động của người man rợ, người trí thức không làm vậy, có thể động khẩu ai lại động thủ..."
Bạch Khởi còn chưa nói xong, Bạch Du Hằng đột nhiên lên tiếng: "Người man rợ?" Giọng điệu hờ hững, nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm.
Bạch Khởi phát hiện ra mình chạm tới anh nhà, khẽ ho một tiếng, bình tĩnh: "Đương nhiên, đấy là trong lúc bình thường, thực ra trước vũ lực tuyệt đối, mưu trí chẳng có ích gì."
Hai chữ "tuyệt đối" được nhấn mạnh.
Bạch Du Hằng thỏa mãn bật cười, hiển nhiên rất hài lòng.
Thực ra Bạch Khởi không hề tâng bốc quá đáng, rất nhiều chuyện chỉ dựa vào đầu óc thì không giải quyết được, anh nhà ra tay một trận là xong.
…
Bầu không khí bên đây vô cùng hòa hợp, mà ở một bên khác, Giang Minh Bắc nhìn hang sâu trước mặt, vẻ mặt âm trầm dọa người.
Hắn và Châu Lâm đứng ở đầu hang bên này, điện thoại hiển thị mục tiêu ở đầu hang bên kia, ở giữa là một chiếc hang sâu chừng bảy, tám thước.
Giang Minh Bắc bước tới hai bước, nhìn xuống dưới, nước trong hang chảy xiết, va vào đá ồn ã.
Hắn khẽ chửi thề một tiếng, chỉ muốn quăng điện thoại đi: “Chúng ta bị app lừa rồi!”
Bản đồ Miên Sơn trong điện thoại rất đơn sơ, chỉ có hình vẽ đại khái của ngọn núi, tỉ lệ và tọa độ điểm tới, những chi tiết như hang sâu không có. Bản đồ chỉ một đường kẻ thẳng tắp, nhưng thực tế không đi được, khe rộng như vậy, rơi xuống chỉ có đường chết.
Trừ khi đi đường vòng.
Giang Minh Bắc quay lại, thấy sắc mặt Châu Lâm tái nhợt, tay cầm điện thoại run lên, người đẫm mồ hôi.
“Anh sao vậy?” Giang Minh Bắc mất kiên nhẫn, “Chẳng lẽ vì mất 30 điểm tích lũy? Mặc dù lỗ vốn, nhưng cũng không cần phải đau lòng đến thế chứ?”
Suốt đoạn đường, Giang Minh Bắc luôn cảm thấy Châu Lâm hành xử rất lạ. Hắn đã vài lần tìm cách trò chuyện với anh ta, nhưng Châu Lâm cứ tỏ ra bồn chồn, không yên. Chỉ đến khi Giang Minh Bắc lớn tiếng hỏi, Châu Lâm mới ấp úng cười trừ, rồi trả lời qua loa cho xong chuyện.