Song Trùng - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-03-23 17:48:47
Lượt xem: 10

Mọi người đợi bà chủ lấy hợp đồng, nhưng bà ta lại đặt chiếc hũ đen lên bàn trước.

Mọi người không hiểu ý gì. Trong lòng Vỹ Bách dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, bà chủ mở chiếc hũ đen ra và nói: "Mọi người đưa tay vào trong. Bị cắn và chảy m.á.u thì coi như là đã ký hợp đồng xong."

Vỹ Bách khẽ kêu lên "ôi trời", mọi người nghe thấy việc phải đưa tay vào để bị một vật không tên cắn và chảy m.á.u thì sắc mặt càng lúc càng tái hơn.

Người mới thì thầm: "Đừng... đừng nói là mấy con rắn đấy nhé?"

"Có khi nào là mấy con rết không? Trời ơi, chắc là đau lắm..."

Bạch Khởi cảm thấy nếu chỉ là rắn hoặc rết thì không có gì đáng lo. Anh chỉ sợ là mấy thứ như... cổ trùng. Dù sao thì Vỹ Bách cũng đã nói đó là một thứ rất tà ác.

Tuy nhiên, ứng dụng nhắc nhở không được chống cự, vì vậy họ chỉ có thể chấp nhận.

Bà chủ đột nhiên thì thầm với chiếc hũ: "Cục cưng ngoan, ăn đi con."

Tất cả mọi người đều nổi da gà, rùng mình.

Quách Phàm quyết định nhanh chóng, chỉ vào người mới gầy đen kia: "Cậu lên trước."

"Dựa vào cái gì--" Anh chàng gầy đen kia thức thời kiềm chế sự bất mãn của mình. Anh ta không dám đắc tội với diễn viên cũ duy nhất trong bộ phim kinh dị này, anh ta còn phải trông cậy vào Quách Phàm để sống sót trở ra.

Dù sao thì tất cả mọi người đều sẽ bị cắn, điều đó chứng tỏ thứ đồ này sẽ không hại c.h.ế.t họ. Dù sao thì trong phim kinh dị, không đến mức họ vừa mới đến đã bị g.i.ế.c sạch.

Chỉ là vấn đề thứ tự bị cắn mà thôi. Anh chàng gầy đen tự an ủi bản thân như vậy rồi chật vật bước về phía bà chủ. Sau đó, dưới ánh mắt lạnh lùng của Quách Phàm, anh ta bỏ tay vào trong hũ.

Anh ta còn chưa kịp nhìn rõ bên trong có gì thì đã bị cắn một miếng. Cảm giác đau nhói từ đầu ngón tay lan ra khiến anh ta hét lên một tiếng.

Vỹ Bách sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay Bạch Khởi. Sắc mặt mọi người đều tái mét.

Vẻ mặt Quách Phàm cũng hết sức khó coi.

Thứ kia chắc chắn không gây ra cái chết, nhưng cảm giác đau đớn thì ai cũng sợ.

Trong không gian văn phòng rộng lớn, mọi người đều căng thẳng, chỉ có Bạch Khởi cúi mặt, không để tâm đến mọi chuyện xung quanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-trung/chuong-8.html.]

"Bạn trai ơi, em sợ đau," Bạch Khởi thầm nói, ánh mắt anh thoáng lên một tia cười tinh quái.

Đáp lại anh là một giọng nói trầm thấp, có phần lười biếng: "Tiểu Bạch, em xuống đi, để anh lên."

"Anh Bạch ơi, tôi sợ lắm..." Lúc trước Vỹ Bách bám lấy cánh tay Bạch Khởi, bây giờ vẫn bám chặt lấy anh ấy như bạch tuộc không chịu buông.

Bạch Du Hằng vừa tới, trông thấy bàn tay Vỹ Bách được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn nghĩ tới việc trước đó Bạch Khởi bị người ta nắm lấy, chân mày chau lại, mặt không đổi sắc hất tay Vỹ Bách ra.

"Anh Bạch...?" Vỹ Bách khẽ gọi, không hiểu vì sao Bạch Khởi lại đột nhiên tuyệt tình như vậy, vô thức vẫn muốn nắm lấy cánh tay anh ấy.

Trong giọng Bạch Du Hằng mang theo chút băng giá lạnh lẽo: "Nói chuyện thì được, đừng đụng vào tôi." [ Đừng đụng vào Tiểu Bạch của tôi =)) ]

Cảm giác xa cách, lạnh lùng và cao ngạo bẩm sinh ập đến khiến Vỹ Bách khẽ run rẩy. Cậu ta cảm thấy như mình là một học sinh tiểu học bị giáo viên nghiêm khắc quở trách, ngoan ngoãn đứng bên tường cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc người này có bao nhiêu bộ mặt.

Lúc mới gặp thì hết sức ôn hòa, khi vạch trần cậu ta lại chẳng lưu tình chút nào, bây giờ thì... hết sức lạnh lùng.

Ở bên kia, Quách Phàm vừa chế giễu anh chàng gầy đen, vừa tự cho tay vào trong hũ.

Biểu hiện dũng cảm không sợ hãi sẽ dễ dàng thu hút người hâm mộ hơn. Những người mới đương nhiên không biết điều này, Quách Phàm thầm đắc ý.

Một giây sau, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh của hắn vỡ tan tành. Hắn kêu gào thảm thiết, vội vã rụt tay về, cầm lấy cổ tay mình điên cuồng vẩy để xoa dịu cơn đau.

Bị mất mặt trước nhóm người mới như vậy, vẻ mặt Quách Phàm hết sức khó coi. Hắn dữ dằn nói: "Tôi ở bên ngoài đợi mọi người, làm nhanh lên!"

Ngay cả diễn viên cũ duy nhất như Quách Phàm cũng phải chịu đau đớn, vẻ mặt mọi người càng thêm sợ hãi. Họ ầm ĩ đứng yên tại chỗ, người nọ nhìn người kia, không ai dám bước lên.

Bạch Du Hằng thản nhiên tiến lên trước, đưa tay vào.

Vài giây sau, hắn hơi chau mày lại.

Chưa kịp nhìn rõ bên trong hũ có gì, Bạch Du Hằng không vội rút tay ra mà chờ đợi một lát.

Mọi người trơ mắt nhìn. Khi "Bạch Khởi" rút tay ra, một con cổ trùng bám vào ngón tay thon dài, trắng trẻo của "anh".

Cuối cùng, con vật trong hũ cũng lộ diện. Nó chỉ to bằng quả dâu tây, mình nhện nhưng lại có lớp vỏ đen bóng như kim loại.

Trên người con nhện... là đầu của một đứa trẻ chỉ bằng móng tay. Bạch Du Hằng đứng gần đó nên có thể nhìn thấy những sợi tóc thưa thớt trên đỉnh đầu đứa bé.

Loading...